Cuộc hội ngộ giữa Lão Tử và Khổng Tử

Lão Tử và Khổng Tử, hai nhân vật hàng đầu được ví là Thánh nhân trong lịch sử Trung Quốc. Giữa hai bậc thầy Đạo giáo và Nho giáo này, đã từng có lần tương ngộ, cuộc nói chuyện giữa họ, hàm chứa trí huệ uyên thâm.

Lặng nhìn con sóng thịnh suy...

Chẳng biết nguyên nhân gì chùa lại bị cháy.
Vị sư trụ trì trầm tĩnh trước sự tình không thể nào cứu vãn rồi thản nhiên Ngài bước ra khỏi đám lửa.
Một vị khách đi ngang qua và nói:
''Nhân quả gì đây, hay là do ăn ở mích lòng ai?''

KHI TÔI NÓI RẰNG TÔI LÀ PHẬT TỬ' - WHEN I SAY I AM A BUDDHIST

- Khi tôi nói tôi là Phật tử, điều đó không có nghĩa là tôi thanh tịnh và tốt đẹp hơn những người khác. Nhưng điều đó nghĩa là tôi có quá nhiều vô minh và tâm thức nhiễm ô cần phải loại bỏ. Tôi cần Tuệ Giác của Đức Phật.

CÁCH XƯNG HÔ KHI TỚI XỨ QUỐC GIÁO (có thể bạn chưa biết)

Bên Nam Tông không dùng chữ Hòa thượng. Chữ Hòa Thượng là do thời phong kiến xưa của TQ đặt ra. Hòa thượng là vị đó được ngồi ngang hàng với vua. Theo Đức Phật chỉ có hai bậc thôi:
-Thera: trưởng lão
-Mahā Thera: đại trưởng lão

KHÔNG KHÍ GIÁ BAO NHIÊU???

KHÔNG KHÍ GIÁ BAO NHIÊU???

Sau khi trở nên khá hơn trong bệnh viện, cụ ông 83 tuổi ở Italy được thông báo phải trả tiền cho máy thở trong một ngày, và ông già đã khóc. Bác sĩ khuyên ông đừng khóc vì hóa đơn nhưng rồi bác sĩ phải khóc khi nghe ông trả lời.
Ông nói:

Chánh niệm là liều thuốc tốt nhất

"Tôi đã tốt nghiệp đại học y và khi đang thực tập trong ngành sức khỏe gia đình, tôi được gặp Sư ông Thích Nhất Hạnh và Tăng đoàn của Sư ông. Sau đó không lâu, bạn tôi mất đột ngột trong một tai nạn. Sự ra đi của anh giúp tôi quyết định đi theo con đường thực hành của Phật giáo. Tôi rời bỏ ngành y sau bảy năm học tập và trở thành một sư cô.

Tình Người Trong Cơn “Đại Dịch”

“…Sá chi cuộc đời dâu bể hôm nay / Uống nữa đi dù là rượu độc / Ta sắp cạn bầu cho tiệc hôm nay / Tiệc của người, tiệc của trần ai / Ai mặc kệ, ta buồn người xa xứ / Đừng hỏi ta, những ngày xưa cũ / Qua hết rồi thuở gối đất nằm sương /
Ta hận ta làm người buổi nhiễu nhương / Ta hận đời hận khắp muôn phương / Bởi sông, núi là mồ hoang mả lạnh / Có phiền ta đưa bạn đi quanh / Để bạn biết cuộc trần dâu bể / Chỗ này là mồ chôn quá khứ / Nơi kia là thành quách điêu tàn /
Bạn đang ngồi chỗ của vạn người quen / Đã chết trận mà mộ bia không còn nữa / Bên kia núi là mặt trời rực đỏ / Cháy một màu, màu máu tháng Tư…/ ( thơ Nguyễn Thanh Khiết)