Người phỏng vấn: Tại sao chúng ta quá khao khát được thương yêu?
Krishnamurti: Bởi vì chúng ta quá trống rỗng, cô độc.
Người phỏng vấn: Nhưng ông nói rằng thương yêu còn quan trọng hơn được thương yêu.
Krishnamurti: Bởi vì chúng ta quá trống rỗng, cô độc.
Người phỏng vấn: Nhưng ông nói rằng thương yêu còn quan trọng hơn được thương yêu.
Krishnamurti: Vâng, dĩ nhiên – mà có nghĩa người ta phải hiểu rõ sự trống rỗng này, sự cô độc này trong chính người ta. Một cái trí quan tâm đến chính nó cùng những tham vọng, những tham lam, những sợ hãi, những tội lỗi, những đau khổ riêng của nó không thể thương yêu. Một cái trí bị phân chia trong chính nó, sống trong những mảnh, chắc chắn không thể thương yêu. Phân chia hàm ý đau khổ; nó là nguyên nhân gốc của đau khổ – phân chia giữa ‘bạn’ và ‘tôi’, ‘chúng tôi’ và ‘chúng nó’, những người da đen, những người da trắng, những người da màu và vân vân. Vì vậy, bất kỳ nơi nào có sự phân chia, sự tách rời, tình yêu không thể hiện diện, bởi vì tốt lành là trạng thái của không-phân chia. Thế giới, chính nó là tách rời.
Người phỏng vấn: Ông nói, thật ra, tình yêu chỉ có thể hiện diện khi có một tự-từ bỏ tổng thể. Nhưng làm thế nào người ta đạt được tự-từ bỏ tổng thể?
Krishnamurti: Tự-từ bỏ tổng thể chỉ có thể xảy ra cùng sự hiểu rõ về chính mình. Hiểu rõ về chính mình là sự khởi đầu của thông minh và vì vậy thông minh và tình yêu theo cùng nhau. Điều này có nghĩa có tình yêu chỉ khi nào người ta thực sự đã hiểu rõ về chính người ta và thế là biết trong chính người ta không có sự phân chia gì cả – không ý thức của tức giận, tham vọng, tham lam, hoạt động tách rời.
Người hỏi: Nhưng, ông thấy, chúng ta vẫn còn sống trong xã hội và một xã hội khá bi thảm bởi điều đó, và nó tác động chúng ta: chúng ta thực sự không được tự do để là chính chúng ta một phần do bởi xã hội đó.
Krishnamurti: Nhưng, chắc chắn, thưa bạn, chúng ta là xã hội – xã hội là chúng ta, thế giới là chúng ta. Không phải rằng thế giới là cái gì đó khác biệt chúng ta. Tôi là kết quả của thế giới, của xã hội, văn hóa, tôn giáo, môi trường trong nó tôi đã sống.
Người phỏng vấn: Ông thấy, ông đã nói rằng do bởi sự nỗ lực mới hủy diệt chúng ta, rằng sống là một chuỗi của những đấu tranh, và con người hạnh phúc duy nhất là con người không bị trói buộc trong nỗ lực. Nhưng, liệu ông có thể thực hiện bất kỳ việc gì trong thế giới này mà không cần nỗ lực nhiều?
Krishnamurti: Tại sao không, thưa bạn? Nhưng nỗ lực là gì? Nó là một xung đột của những năng lượng, đúng chứ? Một năng lượng đang chống đối một năng lượng khác.
Người hỏi: Liệu không thể có một thúc đẩy kiên định trong một phương hướng, hay sao?
Krishnamurti: Nếu có một thúc đẩy, một theo đuổi, sự mâu thuẫn trong đó ở đâu? Không có sự lãng phí của năng lượng, không xung đột. Nếu tôi dạo bộ, tôi dạo bộ. Nhưng nếu tôi muốn ra ngoài dạo bộ và vẫn vậy tôi phải làm việc gì khác, vậy thì mâu thẫn bắt đầu, vậy thì xung đột, vậy thì nỗ lực. Vì vậy, đó là lý do tại sao, muốn hiểu rõ nỗ lực, người ta phải tìm ra chúng ta nỗ lực như thế nào.
GẶP GỠ CUỘC SỐNG
MEETING LIFE
Biên soạn: Mary Lutyens
Lời dịch: Ông Không
[www.thuvienhoasen.org]
– Tháng 11-2011 –
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét