Nơi nương tựa thực sự...

Kính thưa Thầy đêm nay con ngồi buông xả thì con đã sáng suốt nhận biết rõ ràng về thân tâm mình, đó là mấy hôm nay con rất trông chờ câu trả lời từ Thầy, nhưng có lẽ do máy con có vấn đề nên không đọc được. Con cảm thấy mình bị hụt hẩng vô cùng, vì dường như con đã đặt nặng ở Thầy mà quên đi chính mình. Mỗi lần nhận được câu trả lời của Thầy thì con hoan hỉ vô cùng và trong tâm có dồi dào năng lượng sống. Nhưng qua đêm nay con đã thấy mình sai ở chỗ là con đang sống nương tưa mà không biết mình đang sống nương tựa, điều này là điểm yếu của con.
Nếu mai này Thầy không còn thì con sẽ ra sao là 1 điều tai hại vô cùng. Đêm nay con đã thông suốt hoàn toàn là mình nên lấy pháp mình đang hành để làm thầy, chính nơi đó đã có đầy đủ hết rồi, khi hành sai thì cũng tự mình biết và điều chỉnh lại. Khi hành sai thì trong cơ thể tự nhiên có những cảm giác rất khó chịu kèm thêm thân cũng khó chịu luôn, khi thấy đúng pháp thì thân tâm đều cảm thấy mát mẻ và hoan hỉ, đây là những dấu hiệu tự nhiên từ thân tâm đã có sẵn cho mình rồi. Pháp hành chính là thầy của mình, mình phải tin vào pháp mình hành là người thầy quý báu nhất (con nói như vậy không phải là con quên ơn Thầy đã dạy bảo cho con) nhưng đêm nay tự nhiên con sáng suốt và nhận thấy được điều này nơi chính mình. Phải tự tin nơi chính mình để đối diện với mọi tình huống ở đời dù làgian lao khổ cực. Con xin cám ơn Thầy con có chỗ nào sai mong Thầy từ bi tha tội cho con.

Trả lời:

Sàdhu, lành thay! đó là một tiến bộ lớn trên đường đạo. Khi Ngài Sàriputta chứng quả Alahán đã tuyên bố không còn tin ai nữa cả, nhiều vị không hiểu cho là Ngài ngã mạn tự tôn nên trình bạch với Phật. Đức Phật khen ngợi và xác minh rằng Sàriputta chính là bậc đã hoàn toàn giác ngộ. Nhưng về tri ân thì Ngài Sàriputta luôn hướng về Ngài Assaji là vị thầy đầu tiên giúp Ngài Nhập Lưu để đảnh lễ.
Những vị thầy chân chính không bao giờ muốn đệ tử lệ thuộc vào mình mà chỉ nương tựa nơi Pháp. Khi thực sự trở về trọn vẹn tỉnh thức với thực tại thân thọ tâm pháp đang là hành giả không còn tham ưu, nương tựa, bám víu vào bất cứ ai hoặc điều gì trên đời. Nếu không làm sao trọn vẹn giác ngộ thực tại chân đế - tịch tịnh Niết-bàn?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét