Cảm xúc mùa bão lũ 2020

Đ𝗮̣𝗶 Đ𝗶̣𝗻𝗵 𝗖𝗮̉𝗺 𝗧𝗮́𝗰

NGƯỜI ngồi đó vẫn an nhiên ĐẠI ĐỊNH,
Kệ rác, bùn, cây, đá ngập xung quanh!!!
Bão đi qua rồi lũ lụt hoành hành,
Là tất yếu khi thiên nhiên nổi giận;

Là tất yếu khi rừng xanh tiệt tận,
Tàn phá môi trường, tứ đại bất an;
ĐẤT căng mình bị khoét thủng ruột gan,
NƯỚC cau mặt nên sóng thần thác loạn;
GIÓ bị đốt nên trút cuồng trút hận,
LỬA xung thiên bùng cháy tự tim người;
TỨ ĐẠI bất hoà sinh thảm nạn muôn nơi,

Định luật phân minh: gây nhân thọ quả;
Chẳng có thượng đế, thần linh nào cả,
Chỉ bởi lòng tham, máu mủ tanh hôi;
Nên chiến tranh thịt nát, xương phơi,

Nên động đất, sóng thần, bão lũ;
Nên bệnh, chết, dập nhà, tan cửa,
Nên thiếu cơm, thiếu áo, thiếu cả quê hương!
Vô cảm con tim cùng vô vạn láo lường;

Ác độc, kiêu căng lên ngôi chúa tể,
Sự thật, công bằng... xót xa rơi lệ!
Bi cảm, ái từ... là mỹ từ huyền thoại cũ xưa!
Lành, tốt hiện nay Ma Quỷ không ưa;

Chúng muốn bóng tối, vô minh, địa ngục!!!
Là con Phật, vài lần thua, ngã gục,
Lại đứng lên, bất khuất, kiên cường;
ĐẠI ĐỊNH ngàn xưa ta quyết noi gương,

Giữ bất động: chủ quan thương, ghét;
Giữ bất động: tuệ minh soi xét!
Tứ vô lượng tâm không phân biệt chủng loài,
Không chia ranh cả chuyện đúng sai;

Không ngã giá khen chê, thua được,
SỰ THẬT - CON ĐƯỜNG an nhiên cất bước;
Cấy một mầm xanh cho sa mạc lòng đời,
Giọt nước mát lành cho cọng cỏ thắm tươi,

Hạt gạo, sợi mì, chút từ, chút tâm cũng vậy;
TÙNG ĐỊA DŨNG XUẤT chúng sanh nhờ cậy,
Cùng chung tay BA LA MẬT con thuyền!
Cũng chính là DUYÊN, là PHÁP, là ĐẠO, là THIỀN,

Là hiện thực, là ĐANG LÀ, là tuỷ xương kinh giáo;
Là hơi thở, là sát-na lung linh diễm ảo,
Thiện Mỹ làm sao, sống có ý nghĩa CON NGƯỜI!
Thiện Mỹ làm sao, con Phật - chúng ta ơi!

KHÔNG TỬ

Cảm xúc mùa bão lũ

Thứ sáu, 16/10/2020

FB: Huyền Không Sơn Thượng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét