Chiếc mặt nạ của mỗi con người



Cuộc đời được diễn ra như một vở kịch, trong đó mỗi người chúng ta đang đeo mặt nạ và đóng những vai trò khác nhau. Đôi khi chính bản thân chúng ta cũng không nhận ra. Hay nói một cách khác, ít người đang sống với con người thật, với giá trị thật của chính mình.
Khi họ đeo những chiếc mặt nạ vào, họ có thể làm bất cứ việc gì mà họ muốn, họ có thể làm những hành động, cử chỉ mà bình thường họ chẳng bao giờ dám làm, họ sẽ trở thành một nhân vật nào đó mà họ thích, họ có thể là Ông Hoàng, hay một Triệu Phú. Không ai nhận ra thân phận thật của họ.Mỗi một chiếc mặt nạ đều che dấu đi thân phận của họ, họ tự tạo nên cho mình một vỏ bọc mỏng manh trước những cái nhìn soi mói của người khác mỗi khi làm điều gì đó. Họ có thể tự tin hơn, mạnh dạn hơn, tự do làm những điều họ muốn. Nghèo mà không bị coi thường, khoác lên lớp mặt nạ cao sang, trở thành thương gia giàu có. Nhưng người giàu có thật sự thường bị gò bó về cách cư xử, họ không dám làm cái này, họ sợ cái kia, họ không được phép để người ta dị nghị về mình, họ không thể đến những nơi vui chơi bình thường khác mà họ ao ước được đến. Khi đeo mặt nạ vào rồi, họ có thể đến bất cứ đâu, làm những gì họ muốn.
Trong cuộc sống hằng ngày chúng ta luôn đeo trên khuôn mặt mình vô vàn những chiếc mặt nạ khác nhau để che đậy đi con người thật của mình. Có người đeo chiếc mặt nạ cảm thông để che đi cái nhìn thiếu thiện cảm trước số phận hẩm hiu. Hay những chiếc mặt nạ được phết bằng những màu sắc nhân ái, yêu thương, còn có cả những chiếc mặt nạ chân thành, độ lượng khoan dung. Còn lại những chiếc khác che đi sự cô đơn gặm nhắm, che đi sự ích kỷ nhỏ nhen, che đi lòng ganh ghét tỵ nạnh tiểu nhân, che đi tất cả những cái xấu của mình.
Vậy đã có ai trong số chúng ta từng đặt câu hỏi? Tại sao con người lại luôn đeo mặt nạ không? Câu trả lời là, đằng sau những chiếc mặt nạ ấy là những sự toan tính, lừa lọc, dối trá hay phản bội… Chúng ta đang sống dưới những lớp mặt nạ được thay đổi liên tục. Những chiếc mặt nạ ấy đáng lẽ ra phải được cởi ra nhưng có mấy ai thường xuyên tự soi gương mặt thật của chính mình để nhận thức rằng, “Nó thật đến bao nhiêu?” Để rồi khi đóng xong một vở kịch chúng ta dằn vặt, đau đớn không thể có cuộc sống bình thường như bao người khác… Thà là một cuộc sống bình dị, nghèo khó nhưng chúng ta được thật sự là chính mình thì mới cảm thấy hạnh phúc.
Hầu hết chúng ta luôn sống không thật với bản chất của mình, chúng ta bị mê hoặc với cuộc sống trước mặt. Không nhớ những vai trò đóng trong quá khứ, không đoán được những vai trò sẽ đóng trong tương lai. Dẫu biết thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, những xúc cảm đẹp nhất từ trong bản chất mỗi con người đều có thể bị chai sạn, và ra đi mãi mãi. Nhưng cuộc sống muôn màu là vậy, mặt nạ đôi khi cũng như một thứ phụ trang đi kèm khiến con người tự tin hơn, đẹp đẽ và thành công hơn. Những chiếc mặt nạ xấu có, tốt có. Chỉ khi vở kịch được kết thúc thì lúc đó chúng ta mới nhận ra được một điều rằng, mặt nạ vẫn chỉ là mặt nạ, nó không bao giờ thay đổi được cuộc đời của mỗi con người, không thay đổi được gương mặt thật bên trong của mỗi người…
Trong cuộc sống xã hội hiện nay con người vì tự ti mặc cảm, nghĩ mình chẳng là ai nên phải khoác lên mình lớp vỏ bọc và đeo những chiếc mặt nạ đủ màu sắc. Nhưng họ đâu có biết rằng… họ sẽ mãi chỉ là những Tên Hề trên sân khấu Cuộc Đời.
Dù sao đi nữa cuộc sống cũng cứ tiếp diễn...
Rồi một ngày nào đó những chiếc mặt nạ kia cũng được hạ xuống khỏi khuôn mặt của những người đeo mang nó...
Ta đối diện với chính ta, và biết đâu lại chua chát nhận ra rằng ở thời khắc đó, ta không còn là ta nữa…
Và rồi cũng chính ta sẽ nhận thấy đâu là giá trị của những khuôn mặt thật hay giả trong cuộc đời này…
Khi tấm màn nhung của sàn diễn cuộc đời khép lại trong đêm. “Người diễn” quay trở về với thân phận thật của chính mình, và có những lúc họ sẽ nhận ra rằng giữa cuộc đời này: được, mất, thành, bại, bỗng chốc hóa hư vô…

(Sưu tầm)