Thấu hiểu tận nguồn tình yêu và chuyển hóa lời thề độc

Trình bạch thầy,
Con là một người bướng bỉnh và hơi quá trong chuyện tình cảm. Cũng vì con đã gặp và yêu 1 người quá yêu con nên con bị ảo tưởng hơi quá về tình cảm mà người đó dành cho mình. Trong tâm trí con, con luôn nghĩ người đó coi trọng con nhất trên cõi đời này. Cũng chính vì sau những lần cãi nhau với người đó con rất giận và không làm chủ được bản thân. Khi người đó đi chơi với bạn, con đã thề độc là nếu người đó không trở về ngay với con thì sau này con sẽ không có bất cứ quan hệ gì với người ấy nữa, nếu làm sai thì con sẽ "..." (là một lời thề độc mà con xin phép không nói ra đây).

Nhưng khi lâu quá người đó không trả lời lại điện thoại của con, con chịu không được nữa nên gọi cho bạn người ấy rồi bắt người ấy phải về với con, cuối cùng người ấy cũng phải nghe con. Liệu như vậy có được tính là người ấy đã nghe theo lời con không (vì con đã ép người ấy & thực hiện điều đó hơi trễ). Con thấy người ấy khóc lóc xin con tha thứ con cũng không đành lòng. Nhưng nếu mềm lòng tha thứ cho người ấy sau này lời thề có thể sẽ thành sự thật, con thực sự rất đau lòng và dằn vặt.
Bạch thầy từ bi, xin cho con 1 lời khuyên để tâm hồn con được thanh thản, cũng chỉ tại con quá tin tưởng vào tình cảm của người đó, con thấy vô cùng hối hận vì đã làm điều dại dột này. Xin thầy tiếp nhận lời sám hối của con và cho con 1 lời khuyên để được giải thoát, con xin chân thành cám ơn!

Trả lời:


Tình yêu là một trong những điều cần phải thấu hiểu tận nguồn, nếu không chỉ tự đánh lừa mình và đánh lừa người khác. Trong tình yêu có quá nhiều ảo tưởng do bản ngã thêu dệt, nên khó mà thấy được một tình yêu đích thực. Bản ngã trong tình yêu càng lớn thì độ ích kỷ càng cao, nghĩa là sự trói buộc lẫn nhau càng nhiều, hậu quả tất nhiên là khổđau và mâu thuẫn. Trong tình yêu người ta muốn được hạnh phúc và đem hạnh phúc đến cho người mình yêu, hay đó chỉ là ảo giác do nội tiết tố adrenaline tạo ra khi hưng phấn, vì trên thực tế người ta đem đau khổ cho nhau bằng cách trói buộc lẫn nhau thì đúng hơn. Tình yêu chẳng lẽ là một chốn đọa đày đến thế sao, nếu vậy, có tình yêu thực sự không, hay đó chỉ là lòng ham muốn sở hữu để thỏa mãn tính dục và lòng tự ái quá khích của bản ngã? Qua bài học mà con vừa trải nghiệm trong cái gọi là tình yêu, hy vọng con thấy ra chính mình và bản chất đời sống để không còn làm khổ mình khổ người nữa. .

Chuyển hóa lời thề độc

Khi nhận thức sai thì hành vi (thân, khẩu, ý) xấu là lẽ đương nhiên. Nhưng nếu qua sự sai xấu này mà biết chiêm nghiệm học hỏi để tự điều chỉnh nhận thức và hành vi cho đúng tốt thì đó chính là sự tiến hóa trong trí tuệ và đạo đức. Thấy được sự sai xấu là đã có lương tâm. Lương tâm giúp con ăn năn, chừa cải, đó là hướng thiện; còn bản ngã thì ray rứt, hối tiếc, sợ hãi, lo âu, đó là hướng bất thiện.

"Thề độc" chỉ là biểu hiện sự nóng giận nhất thời thiếu chín chắn do bản ngã bị va chạm, nên thực ra nó chỉ là lửa rơm bùng lên rồi vụt tắt chẳng có hiệu ứng gì nhiều. Trừ phi con ôm giữ, ghi khắc nó trong lòng như "mối hận ngàn thu" thì nó mới trở thành độc tố âm ỉ gặm nhắm chính thân tâm con, chứ không chắc gì đã hại được ai. Thí dụ, con ganh tỵ với một người bạn học giỏi hơn mình và thề độc cho người bạn đó học kém đi, nhưng người bạn ấy vẫn chăm chỉ học hành thì làm sao mà kém đi được, chỉ là lòng ganh tỵ tự hại con thôi.
Vậy vấn đề không phải là lo sợ, bứt rứt mà là nhận ra sự sai xấu để tự chuyển hóa nhận thức và hành vi nơi chính mình. Đừng sợ sai lầm mà chỉ sợ không nhận ra sự sai lầm của mình để chuyển hóa. Trí tuệ và đạo đức đích thực có được chính là nhờ nhận ra điều sai xấu. Con đã nhận ra được sự sai lầm, đó chính là một bước chuyển hóa lớn trong nhận thức bản thân. Bước thứ hai là chuyển hóa hành vi, con chỉ cần hành động, nói năng, suy nghĩ hướng ngược lại với lỗi lầm trước đây là được. ...

Theo mục Hỏi Đáp TRUNG TÂM HỘ TÔNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét