Đạo sĩ và hư vô

ta ngồi mãi giữa hư vô lòng núi
bỗng thấy chiều hớt hải đuổi theo mây
khối thời gian rơi vào triền đá lặng
hiện tại nào mất hút ở đầu cây

đời đạo sĩ, con còng già bỏ tổ
lên non cao còn sợ nước triều dâng
bụi đầy áo, phủi hoài tay cũng mỏi
có nhiều khi ẩn dật cũng ưu phiền


ta ghé bến đìu hiu tìm hạt lệ
rơi quanh mình với nỗi chết xanh xao
hoa đốm bay đã vô tri trong mắt
còn bầu trời ai hái những vì sao!



Minh Đức Triều Tâm Ảnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét