Cuộc người

Đã bao năm với cuộc đời
Ta đi tìm lại con người trong ta

Bước chân lạc hướng quê nhà
Tuổi xuân dậy sóng phù sa cõi lòng
Níu chùng sợi nguyệt thả sông
Buộc trời đất ném vào lòng hư vô
Bỗng đâu nghe lạnh cuộc chờ
Hai tay níu lại bến bờ tử sinh

Lên chùa nghe một câu kinh
Lá thời gian rụng: giật mình bâng khuâng

Chút ngây thơ cháy vô cùng
Tro tàn năm tháng đóng khung ngày về
Đường đời chân bước chân lê
Dẫm lên xác nắng bốn bề đảo điên
Bước đi trong cõi chênh nghiêng
Đổ tình đổ mộng nằm triền chiêm bao

Mênh mông trong cõi sắc màu
Chẳng xôn xao tiếng lời chào muôn xưa
Ta vào trong cõi thiên thu
Ngàn năm gió lạnh mịt mù mây trôi

Bước mau qua hết cuộc người
Nụ cười tím tái bờ môi! dễ nào!

Chơn Quán

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét