Nếu ta biết

Thì sẽ thế nào đây
Nếu ta biết
Chạm tay ai
Rồi người đi không trở lại?




Tấm vé ở nhà hát
đã xé, sờn cạnh,
khi trao trả lại ta,
hãy cố tình chạm tay,
chạm đầu ngón tay
chạm nếp vân tay,
con đường số mệnh
của người đưa vé.

Khi ai đó kéo hàng lý,
chậm chạp ở phi trường;
Khi chiếc xe phía trước,
quên bật tín hiệu;
Khi cô thâu ngân
trong tiệm thuốc,
quên nói, Cảm ơn;
Ta không nhớ
là họ sẽ ra đi.

Bạn tôi kể:
Cô vừa gặp người dì,
Hai người vừa ăn trưa, 
và người hầu bàn,
Một gã đồng tính trẻ
với đôi mắt đen màu mận,
Pha trò khi phục vụ cà-phê,
hôn nhẹ lên
gò má phấn hồng của dì
khi chia tay.
Rồi dì
đột quỵ,
té ngã xuống đường,
sau một khoảng đường ngắn.

Bọt mép của chú rồng phải gần đến mấy?
Vết nứt giữa trời phải rộng đến bao?
Thiên hạ quanh ta sẽ như thế nào?
Nếu ta nhìn họ
như họ là,
Tràn đầy hạnh phúc,
chếnh choáng, vùi dập,
nhốn nháo, đảo điên trước thời gian?


Ellen Bass
(sinh năm 1947, tiểu bang Philadelphia), thi sĩ người Mỹ. Bà cũng là đồng tác giả của sách Can Đảm Để Hàn Gắn (The Courage to Heal). Bài thơ này được trích trong tập thơ THE HUMAN LINE (Con Đường Nhân Sinh)
Diệu Liên Lý Thu Linh (chuyển ngữ theo IF I KNEW, tập thơ The Human Line, Tháng 6, 2007)

🍀🌿🍁

Biết đời mình rong rêu
Thì ngại gì mưa nắng
Biết nẻo về tang trắng
Ngại gì bàn tay không.

Đứng trước ngọn gió đông
Cười cành hoa năm cũ
Đôi khi mình du thủ
Để thấy mình mênh mông.

Biển dẫu động ngày đêm
Sóng tan về với nước
Ta một đời xuôi ngược
Thoảng bóng gầy khôn nguôi.

Nay mượn thân cát bụi
Sống trọn kiếp phù du
Bước ngang bờ hư thực
Ca lên lời thiên thu.

(Thông Nhã)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét