Sợ ma và tâm trí phóng chiếu

Bạn đã bao giờ quan sát rằng bạn có thể đi qua nghĩa địa và nếu bạn không biết rằng nó là nghĩa địa, bạn có thể vừa đi vừa hát vừa cười không? Nếu bạn biết, không thể được. Nếu bạn biết nó là nghĩa địa bạn không thể đi qua nó còn sinh động. Bạn sẽ phải đối diện với nhiều khó khăn, không phải bởi vì nghĩa địa tạo ra khó khăn, nhưng vì ý nghĩ này: Đây là nghĩa địa - bạn phóng chiếu.

Tôi thường sống cùng một trong những họ hàng tôi. Ban đêm, ông ấy nghiến răng nhiều lần, cho nên tôi thường giở trò đùa. Bất kì khi nào ai đó mới tới ở trọ, tôi sẽ nói cho người đó: 'Đừng đi qua phòng này ban đêm, nó rất nguy hiểm. Một người đã sống ở đây, đã chết trong Thế chiến thứ nhất. Anh ta đã cưới vợ, cưới một người đàn bà rất trẻ, đẹp - nghèo nhưng đẹp, nhưng chỉ có một mắt. Người này đi vào cuộc chiến và anh ta không bao giờ quay về. Không ai đã bao giờ thông báo cho người đàn bà đáng thương rằng anh ta đã chết. Cô ấy đi hỏi và đi hỏi; cô ấy đi đi lại lại bưu điện để hỏi thư. Nó không bao giờ tới. Thế rồi người đàn bà cũng chết, chỉ chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi.
Bà ấy vẫn đợi ở đây như một con ma và bất kì khi nào một người mới tới ngôi nhà này, bà ấy nghĩ: 'Có thể, có lẽ chồng mình đã về.' Bà ấy tới ban đêm, chỉ có một mắt và mặc áo sari đỏ. Cho nên điều tốt là nói trước với anh vì nếu chúng tôi không nói cho anh và chuyện đó xảy ra, anh có thể bị hoảng sợ. Bà ấy không bao giờ làm hại bất kì người nào, bà ấy đơn giản nhìn. Và khi bà ấy cảm thấy anh ta không phải là người mình tìm, bà ấy giận dữ ném tấm màn che phủ và bước ra.'
Khi chuyện đó được kể ra, gần như bao giờ mọi người cũng nói: 'Tôi không tin điều đó!' Và đây là nạn nhân đúng! Bất kì khi nào ai đó nói: 'Tôi không tin,' anh ta là nạn nhân đúng. Anh ta càng nói một cách mạnh mẽ rằng anh ta không tin, anh ta càng kìm nén nỗi sợ một cách mạnh mẽ hơn.
Tôi bảo anh ta: 'Điều đó không phải là vấn đề, liệu anh tin hay không tin - nhưng nó là kinh nghiệm. Chúng tôi không ép buộc bất kì niềm tin nào lên anh, anh sẽ đi tới biết. Bản thân tôi không bao giờ quen tin, nhưng khi tôi thấy... người ta có thể làm được gì?'
Thế rồi dần dần, người đàn ông này bắt đầu hỏi: 'Này thế... làm sao biết rằng người đàn bà đó ở trong phòng?' Tôi sẽ nói với anh ta: 'Anh sẽ nghe thấy tiếng động nào đó, dường như người nào đó đang nghiến răng.'
Người quen ngủ trong phòng đó, tám, mười lần trong đêm người đó sẽ làm việc đó - vài người làm việc đó. Cái gì đó sai với dạ dầy của họ vào thời gian này, họ thường nghiến răng.
Một người đàn bà tới và tôi kể cho cô ta câu chuyện này. Cô ta nói: 'Tôi không tin chút nào' - một người đàn bà rất có giáo dục, cô ấy là Tiến sĩ từ đại học nào đó và nghĩ bản thân cô ấy là người vô thần. Tôi nói: 'Điều đó không phải là vấn đề, đêm nay sẽ chứng minh việc này.' Cô ấy nói: 'Nhưng tôi không tin!' Tôi nói: 'Điều đó rất tốt. Chúng tôi không áp đặt niềm tin, nhưng chỉ do nghĩa vụ của mình phải làm cho cô nhận biết rằng điều này sẽ xảy ra. Nó bao giờ cũng xảy ra.'
Vào mười hai giờ đêm tôi đi ngủ, và ngay khi tôi tắt đèn, cô ấy la lên. Tôi đi vào, tôi nhìn cô ấy - cô ấy hoàn toàn bất tỉnh, cô ấy đã ngất. Khoảnh khắc cô ấy đi vào phòng ngủ và tắt đèn, người đàn ông đã làm việc của mình đích xác vào đúng khoảnh khắc này. Phải mất bốn hay năm phút để cô ấy tỉnh lại. Cô ấy nhìn vào góc phòng, nhắm mắt lại và lại ngất!
Cả đêm tôi phải hầu hạ cô ấy. Đến sáng cô ấy vẫn còn sốt. Tôi nói: 'Không có ma đâu, đừng bận tâm.' Cô ấy nói: 'Bây giờ tôi không thể nói được. Người đàn bà đó đứng ngay trong góc nhà nghiến răng, một mắt và mặc áo sari đỏ. Tôi đã thấy bà ấy!'
Đây là chuyện đùa lúc ban đầu, và cả gia đình mà tôi đã sống nhờ tất cả đều biết. Nhưng dần dần, họ cũng trở nên sợ. Họ nói: 'Nhưng khi nó xảy ra với nhiều người thế, phải có gì đó trong nó chứ.' Không ai sẽ ngủ trong phòng đó, ngay cả người đã nghiến răng cũng không ngủ ở đó. Anh ta nói: 'Không, tôi không thể ngủ được. Có thể cái gì đó có đó. Có thể vì người đàn bà đó mà tôi nghiến răng, vì các bác sĩ nói rằng không cái gì sai. Có thể bà ấy buộc tôi nghiến răng, hay đó là cái gì đó bà ấy làm.'
Những lúc nếu ai đó cần cái gì đó từ phòng đó, họ sẽ tới tôi. 'Anh đi đi, vì không ai khác sẵn sàng đi...'
Vài năm trước, tôi đã tới thăm căn phòng đó. Họ đã khoá nó lại vì họ nói rằng khi tôi đi, không ai sẵn sàng vào phòng đó. Và đôi khi bây giờ trong đêm, ngay người đàn ông vẫn thường nghiến răng đó không còn nữa, âm thanh đó vẫn được nghe thấy.
Mọi người phóng chiếu; đó là lí do tại sao nhiều ma thế tồn tại. Điều đó không phụ thuộc vào thực tại, điều đó phụ thuộc vào tâm trí bạn. Nếu bạn sợ, bạn tạo ra cái gì đó qua sợ của bạn; điều tương ứng sẽ lập tức đi vào thực tại. Nếu bạn yêu, bạn tạo ra cái gì đó; điều tương ứng lập tức đi vào trong thực tại. Bạn sống trong cái vỏ của tâm trí riêng của bạn, nó che phủ bạn như bao nang.
Cho nên nhớ, không có một thế giới; có nhiều thế giới như có các tâm trí. Nếu trong nhà có năm người, có năm thế giới. Đó là lí do tại sao khó giao tiếp trao đổi - vì người khác sống trong thế giới riêng của người đó và bạn sống trong thế giới của bạn. Khó xuyên thấu vào.


Từ "Trở về Cội nguồn

Nguồn: http://oshovietnam.org/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét