Xuống địa ngục

Có đúng là người ta phải trải qua địa ngục không?
Bạn không cần đi qua địa ngục, vì bạn đã ở đó rồi. Bạn sẽ tìm địa ngục ở nơi nào khác nữa? Đây là trạng thái thông thường của bạn - địa ngục. Đừng nghĩ rằng địa ngục là ở đâu đó sâu dưới lòng đất. Địa ngục là bạn đấy. Bạn, vô nhận biết, là điều địa ngục là gì. Bạn, vận hành không thông minh: đó là điều địa ngục là gì. Và vì nhiều người thế đang vận hành không thông minh thế giới này bao giờ cũng trong khổ - nhiều người thần kinh thế trên thế gian. Và chừng nào bạn chưa chứng ngộ, bạn vẫn còn thần kinh, ít hay nhiều. Nhiều người có tính phá huỷ thế - vì tính sáng tạo là có thể chỉ khi thông minh của bạn được thức tỉnh.

Tính sáng tạo là vận hành của thông minh. Người đần chỉ có thể mang tính phá huỷ. Và đó là điều liên tục diễn ra: mọi người liên tục chuẩn bị cho phá huỷ ngày càng nhiều hơn. Đó là điều các nhà khoa học của bạn đang làm, đó là điều các chính khách của bạn đang làm.
Tôi đã nghe một câu chuyện hay:
Sau thế chiến thứ hai, Thượng đế rất khó xử. Ngài không thể tin vào mắt mình được. Thấy Hiroshima, Nagasaki - ngài không thể tin rằng ngài đã tạo ra loại người này. Ngài bắt đầu nghĩ lại, dường như ngài đã phạm sai lầm: ngài đáng phải dừng lại với loài vật, ngài không nên tạo ra Adam và Eve - vì con người đang trở thành phá huỷ thế.
Để cho cơ hội cuối cùng, ngài gọi ba đại diện trên thế giới tới, một người Nga, một người Mĩ và một người Anh. Đó là ba dân tộc cường quốc sau thế chiến thứ hai. Ngài hỏi người Nga, “Tại sao con liên tục chuẩn bị ngày càng nhiều phá huỷ thế? Nếu con cần điều gì, con chỉ cần bảo ta và ta sẽ hoàn thành điều đó ngay lập tức. Nhưng không phá huỷ nữa.”
Người Nga nhìn rất cao ngạo vào Thượng đế và nói: “Nghe đây, trước hết chúng tôi không tin rằng ngài hiện hữu! Chúng tôi có ba ngôi một thể của riêng chúng tôi - Marx, Lenin, Stalin” - ba ngôi rất không thiêng liêng, nhưng người cộng sản có ba ngôi đó. “Chúng tôi tin vào họ, chúng tôi không tin vào ngài. Nhưng nếu ngài muốn chúng tôi tin vào ngài, ngài sẽ phải cho chúng tôi bằng chứng.”
“Bằng chứng gì?” Thượng đế hỏi.
Và người Nga nói, “Ngài phá tan nước Mĩ đi, ngài phá tan nó tuyệt đối! Không còn một dấu vết gì về cái bệnh tật có tên là Mĩ này được còn lại đằng sau. Thế thì chúng tôi sẽ tôn thờ ngài, thế thì nhà thờ chúng tôi sẽ bắt đầu cầu nguyện trở lại, đền thờ chúng tôi sẽ mở ra. Chúng tôi sẽ làm điện thờ mới cho ngài.”
Thượng đế choáng váng... chính ý tưởng về phá tan toàn thể nước Mĩ!
Thấy ngài im lặng, người Nga nói, “Và nếu ngài không thể làm được điều đó, đừng lo nghĩ. Dù thế nào đi chăng nữa chúng tôi sẽ làm điều đó. Sẽ tốn thời gian lâu hơn một chút với chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ làm điều đó đấy! Ngài không cần có vẻ buồn thảm thế. Nếu ngài không thể làm được điều đó, chỉ cần nói là ngài không thể làm được điều đó.”
Thượng đế nhìn người Mĩ và nói, “Ham muốn của con là gì? Con muốn gì?”
Ông ta nói, “Chẳng có gì mấy, một ham muốn rất đơn giản - rằng không nên có chỗ cho nước Nga trên bản đồ. Chúng con không muốn thấy Cộng hoà liên bang Xô viết U.S.S.R. trên bản đồ. Chẳng mấy đâu, chỉ bỏ nó đi... Mọi thứ đều được, chỉ có mỗi cái U.S.S.R. này là gây ra nhức nhối. Nhức nhối lắm, nó làm chúng con phát khùng, và chúng con sẽ làm bất kì cái gì để loại bỏ nó. Và nếu ngài không làm gì, với ân huệ của ngài chúng con sẽ làm điều đó!”
Bây giờ Thượng đế thậm chí càng phân vân và lẫn lộn hơn. Theo đại diện Nga thì được, vì họ đâu có tin vào Thượng đế. Điều đó là được. Nhưng Mĩ sao? Mĩ tin vào Thượng đế, cho nên dường như chẳng có khác biệt gì giữa người tin và người không tin, giữa tư bản và cộng sản, giữa độc tài và dân chủ. Dường như không có khác biệt bản chất, ham muốn của họ là như nhau. Ngài nghĩ đại diện Anh có thể nhân bản hơn, hiểu biết hơn; ít nhất ông ta là một quí ông - và ông ấy thế thật!
Thượng đế hỏi ông ấy, “Ham muốn của con là gì? Con muốn gì?”
Người Anh nói, “Chúng con không có ham muốn nào. Hoàn thành ham muốn của cả hai người này một cách đồng thời, và ham muốn của chúng con được thoả mãn!”
Nhưng đây là cách thức con người đã tồn tại, qua nhiều thời đại: quan tâm rất nhiều tới phá huỷ, phá tan người khác, hơn là sống bản thân người ta, hơn là tận hưởng sự sống. Con người dường như bị ám ảnh bởi chết: bất kì chỗ nào con người đi đều mang chết chóc, huỷ diệt tới.
Xã hội thần kinh này tồn tại vì các cá nhân là thần kinh. Thế giới này xấu xí vì bạn xấu xí! Bạn đóng góp cái xấu xí của bạn cho thế giới này. Và mọi người liên tục góp thêm phần xấu xí, thần kinh, và thế giới trở thành ngày một địa ngục hơn. Bạn không cần phải đi bất kì chỗ nào khác; đây là địa ngục duy nhất có đó.
Nhưng bạn có thể thoát ra khỏi nó. Bằng việc hiểu tâm trí bạn đang giúp tạo ra địa ngục này như thế nào, bạn có thể rút ra được. Và riêng một người rút bản thân mình ra khỏi việc tạo nên địa ngục này, không hợp tác, nổi dậy, trở thành một nguồn lớn đem thiên đường tới thế gian, trở thành cửa khẩu.
Bạn không cần phải xuống địa ngục, bạn đã ở đó rồi. Bạn cần đi lên cõi trời bây giờ.
Và thực ra khi tôi nói bạn cần đi lên cõi trời; điều tôi ngụ ý đích xác là ở chỗ cõi trời cần đi tới bạn. Bạn mở với cõi trời. Để mọi năng lượng phá huỷ của bạn được cúng dường cho tính sáng tạo, để bóng tối của bạn trở thành ánh sáng, để nhận biết của bạn trở thành có tính thiền, và bạn sẽ trở thành cửa tới Thượng đế, và Thượng đế có thể tới qua bạn vào trong thế giới lần nữa.
Đó là nghĩa của chuyện ngụ ngôn Ki tô giáo rằng Jesus được sinh ra từ người đàn bà, Mary, người vẫn còn trinh. Đây là chuyện ngụ ngôn - có ý nghĩa, nó có nghĩa lớn về điều đó. Nhưng người ngu cố nói rằng bà ấy thực sự là đồng trinh về thể chất. Điều đó là vô nghĩa. Nhưng bà ấy là trinh nguyên: bà ấy thanh tịnh, hoàn toàn thanh tịnh. Bà ấy là cõi trời trên thế gian - chỉ thế thì Jesus có thể đi vào qua bà ấy, chỉ thế thì Thượng đế có thể mở rộng vòng tay vào thế giới.
Bạn trở thành phương tiện: để Thượng đế chơi nhạc cụ nào đó qua bạn - đàn veena, đàn sitar. Để Thượng đế chơi bài ca qua bạn; bạn trở thành chiếc sáo của ngài, trúc hổng. Và đó là điều tôi đã từng nói với bạn mọi ngày này: nếu bạn trở thành hư không, bạn sẽ là tre hổng. Và bạn có thể trở thành chiếc sáo, và bài ca của Thượng đế có thể giáng xuống thế gian. Điều đó được cần nhiều lắm. Ngay cả chút xíu lành mạnh là có thể qua bạn đi vào trong thế giới điên khùng này... Điều đó được cần nhiều lắm, điều đó cần khẩn cấp lắm.
Từ "Tâm Kinh"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét