Chuyện phiếm Thầy Tu: Cô Bác sĩ của tôi

Nàng có mảnh bằng bác sĩ ở ngoài Việt Nam. Tiếng Việt lơ lớ, chưa bao giờ nói cho đúng một câu tiếng Việt, nhưng chẳng sao hết, đó không phải cái chuyên môn của nàng. Ai gặp nàng cũng đều thông cảm được điểm này, vì hiếm người đồng hương nào ngồi ở ghế đại học ngoại quốc lâu hơn nàng.




Nàng luôn có vẻ thông minh đặc biệt, có lẽ do nghề dạy, nên rất dễ khiến nhiều người lần đầu gặp gỡ đều có chút e ngại, cứ như đang bị nàng khám bệnh.
Và trong số đó cũng có hắn. Lần đầu quen biết, chỉ trong mươi phút trò chuyện, nàng đã hỏi hắn một câu về Phật học thiệt chuyên nghiệp, như của một tay trí thức bạc tóc. Gần nửa đời tiếp xúc với đủ loại người, đây là một trong không nhiều cơ hội hắn phải nhíu mày. Cái duyên thầm của một người có tí nhan sắc, một chút mùi nước hoa đắt tiền từ một con người có học, cộng với dáng vẻ thành kính của một tín nữ xem chừng ngoan đạo, nàng đã khiến hắn phải sửa lại dáng ngồi và liên tục hắng giọng để tránh làm hỏng cái không khí trang trọng mà hai người đang cố gầy dựng.
Hắn say sưa nói với nàng cả những điều chỉ thuộc vòng ngoài của câu trả lời. Hắn nói thao thao như để trao truyền y bát, để giao phó tâm huyết, phó chúc ý chỉ tông môn cho một truyền nhân có căn khí thượng thừa mà cả đời này của hắn có khi không còn dịp gặp gỡ lần nữa. Nàng thì cứ gật đầu, rồi lại gật đầu, thỉnh thoảng đưa tay vén lại mái tóc cứ vài giây lại chực rũ xuống mặt. Thơm ngát và duyên dáng. Còn hắn thì cứ nói, mặc chiều đang xuống chung quanh.
Tiễn nàng ra chỗ đậu xe, chờ xe đi khuất, hắn quay vào phòng search khẩn tất cả những địa chỉ tham khảo Phật học mà theo hắn là xứng đáng với nàng nhất rồi đưa hết vào một cái mail nặng chịch, bấm send bằng cái lực nhấn của Ngũ tổ lúc ấn mái chèo tiễn chân Lục tổ…..
Hắn chờ đợi nàng phản hồi như đã hứa. Hiểu sao nói vậy, không cần thêm bớt sửa chữa gì hết. Kẻ chân truyền chỉ quý ở chân tâm. Vậy mà một tuần trôi qua, nàng cứ như đã chết ở đâu đó. Tuyệt vô âm tín.
Chiều nay hắn đã quên nàng như đã không còn nhớ gì những kẻ đã gặp trên đường hoằng đạo. Hắn còn bao chuyện khác phải nhớ. Và đúng ngay lúc ngồi vào bàn để đặt cái vé bay đi một bang xa, hắn nghe tiếng keng trên máy báo một email mới vừa được gửi vào.
Chợt nghĩ đến nàng, hắn không cưỡng lại được nỗi tò mò, quên mất chuyện cái vé máy bay, vào ngay hộp thư email và quả nhiên nhìn thấy cái mail của nàng. Ngoài câu xin lỗi và lời hỏi thăm kiểu hành chánh, phần còn lại của cái mail nàng gửi là cái gạch đầu dòng này :
–Có thắc mắc nầy muốn hỏi thầy: Mình đâu cần học gì nhiều, nhiều thầy chỉ tụng kinh là đủ rồi. Mỗi lần con nghe tụng kinh, dù không hiểu gì cũng thấy lòng calm down nhiều lắm. Vậy là được rồi. Và con thấy đạo nào cũng tốt như nhau, đâu cần phải phân biệt Chúa với Chùa làm gì cho mệt hả thầy ?
Hắn đau đớn delete địa chỉ email và số phone của nàng để mãi mãi quên mất một lần gặp gỡ còn tệ hơn đi zoo !

Trích: Chuyện phiếm thầy tu – Toại Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét