Cõi sơn hà phút chốc bỗng nên thơ
Đêm lung linh như một thuở ban sơ
Bậc du sĩ xuất trần trong quốc độ
Đời chìm đắm dòng thời gian cũ kỹ
Người đến đây khai mở một con đường
Dùng trí huệ, hiểu biết và yêu thương
Đem ánh sáng xua tối tăm u ám
Đêm tháng tư nguyệt hằng viên mãn
Muôn loài hỷ hoan cất tiếng ca vang
Và chư thiên tung hương hoa phụng hiến
Ba cõi tràn đầy pháp hỷ vô biên
Rằm tháng tư trần gian tràn diễm lệ
Ta viết vần thơ đảnh lễ bậc xuất trần
Dù muôn đời vẫn cứ mãi thanh tân
Bậc xuất sĩ vô cùng vĩ đại
Rất thân thương và rất thật gần
Trái tìm từ bi lân mẫn yêu thương
Và trí tuệ vô cùng trác tuyệt
Hiển hiện uy nghiêm như một toà núi tuyết
Laị mênh mộng xanh biếc cả bầu trời
Dạt dào như sóng nước trùng khơi
Vừng mây trắng bay qua giữa dòng đời biến động
Rằm tháng tư rền vang sư tử hống
Thức tỉnh người mê lặn hụp chốn buị hồng
Say ảo ảnh nhận trăng giữa giòng làm thật
Đời vô thường giữa hơi thở mong manh
Rằm tháng tư rợp trời đàn hạc trắng
Rập rờn say vũ khúc đêm trăng
Dưới cội cây vừng nhật nguyệt vĩnh hằng
Bậc du sĩ vẫn an nhiên muôn thuở
ĐỒNG THIỆN
ÁNH TRĂNG RẰM
Xuyên song cửa, vào đêm rằm Khánh Đản
Vọi trên cao, tỏa sáng một vầng trăng
Như khuyên răn, nhắc nhở chúng ta rằng :
"Tâm tĩnh lặng sống nhu hoà thân ái "
Vẫn biết căn cơ khác tông môn phái
Thuận nghịch cảnh còn tuỳ thuộc quả sanh
Gìn khẩu ý thân trong mọi xử hành
Chớ đọ mình qua tha nhân tiêu chuẩn
Tỉnh giác mọi thời không tranh hý luận
Phương tiện bảo ban sách tấn cùng nhau
Biết đủ, dừng, chẳng ngã mạn cống cao
Cám ơn Trăng, chiếu lời vàng châu ngọc
Huệ Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét