Chào các bạn, các em và các cháu!
Tôi là một độc giả có lẽ cao tuổi nhất ở mục Tâm sự này. Năm nay tôi 55 tuổi, mới về hưu được 4 tháng. Tôi thường chỉ vào trang này đọc chứ ít khi để lại bình luận vì tôi biết lứa tuổi của tôi và đa số độc giả ở đây cách biệt, tư tưởng nhiều cái khác nhau.
Nhưng hôm nay, xin phép các độc giả cho tôi được nói đôi lời để xả cục tức trong lòng. Chứ nếu cứ ôm một đống bực bội thế này, chắc có ngày tôi tức, máu dồn lên não chết bất đắc kỳ tử.
Nhà chồng tôi 3 đời độc đinh. Tôi có duy nhất một thằng con nối dòng. Của cải bao đời cả nhà dồn cho một mình cháu. Năm cháu 15 tuổi, vợ chồng tôi cho cháu sang Mỹ học. Dù cưng và nhớ con lắm, nhưng vì tương lai của con, tôi dằn lòng xa cháu.
Hơn 10 năm sau, nó trở về và xách tay theo một cô dâu lai Mỹ - Việt. Dù đã được nó thông báo trước hàng năm trước, nhưng khi nó mang vợ Tây về nhà, tôi và bà nội cháu buồn lắm.
Hoàn cảnh nhà tôi đặc biệt, cả dòng họ độc đinh nên vẫn hằng mong cháu cưới được một nàng dâu thuần Việt, nết na, thùy mị, biết chăm lo gia đình, thờ cúng tổ tiên. Đằng này, con trai tôi nó lại rước về một đứa dâu Tây. Tôi lo con dâu ngoại không đảm đương nổi việc nhà. Y như những dự đoán ban đầu của tôi, nàng dâu Tây đã làm cuộc sống gia đình tôi đảo lộn hết cả.
Ngay từ khi con tôi đưa vợ Tây nó về ra mắt, tôi đã khó chịu. Dù gì thì nó cũng có mẹ là người gốc Việt mà sao vô ý vô tứ, chẳng có tí lễ giáo nào của người Việt.
Ngay từ khi con tôi đưa vợ Tây nó về ra mắt, tôi đã khó chịu. Dù gì thì nó cũng có mẹ là người gốc Việt mà sao vô ý vô tứ, chẳng có tí lễ giáo nào của người Việt.
Trước khi ăn cơm, dâu Tây nhà tôi chẳng biết mời mọc ai. Nó chỉ chúi đầu vào ăn hoặc gắp đồ lia lịa. Trong khi mẹ chồng là người nấu cho nó từ A đến Z thì chẳng thấy cảm ơn cảm iếc gì.
Bà nội quý cháu dâu nên gắp cho miếng cá vào bát thì nó gắp ra ngoài, õng ẹo chê lắm xương, không ăn được. Hết bữa thì nó ngồi chỏng lỏn, cũng không biết vào lấy nước, lấy hoa quả ra gọt mời người lớn ăn mà cứ trâng mắt lên nhìn. Rồi lại đến tay tôi phải hầu hạ cả nhà.
Ngày cưới, cả tôi và mẹ chồng đều chuẩn bị 2 bộ trang sức vàng ta để tặng cho cô dâu. Ấy vậy mà chưa kịp đeo vào người, nó đã giãy nảy lên, giơ tay từ chối trước mặt tất cả khách khứa. Nó buông 1 câu tiếng Việt rất phũ: “Nhiều quá vậy. Con không đeo đâu. Con có vòng của con rồi. Cái này không hợp với váy”. Thế rồi nó cầm 2 hộp trang sức đưa cho chồng, sai “Anh cất đi!” rồi quay ra uống rượu, mặc kệ mẹ chồng đứng sững trên sân khấu.
Đêm tân hôn, con dâu tôi kéo chồng đi bar đến khuya. Ba giờ sáng, hai đứa đập cửa ầm ầm, say bí tỉ rồi nôn thốc nôn tháo ra nhà. Tôi lại là người phải chăm lo, dọn dẹp hầu 2 đứa nó.
Tôi hết lòng vì vợ chồng nó như vậy nhưng dâu Tây nhà tôi coi gia đình chồng như người dưng nước lã, kiểu như chỉ ở chung nhà mà chẳng có mối liên hệ gì với nhau.
Đêm tân hôn, con dâu tôi kéo chồng nhau đi bar đến khuya. 3 giờ sáng, chúng nó đập cửa ầm ầm, say bí tỉ rồi nôn thốc nôn tháo ra nhà.
Dâu Tây nhà tôi cũng sòng phẳng và chi li đến từng đồng. Tiền điện, nước, điện thoại,... nó chia theo đầu người và chỉ đóng đúng phần của mình. Một tuần nó bắt chồng phải đưa đi ăn ngoài 3 bữa. Và nó sẽ không đóng tiền ăn cho tôi những bữa cơm vắng mặt đó. Thậm chí, đến tiền ga nó cũng chia cho 90 (30 ngày nhân với 3 bữa/ ngày), trừ những bữa nó không ăn ra rồi mới nộp tiền.
Việc nhà nó cũng chẳng kiêng nể và tự chia đều đặn. Nhà có 5 người, bà nội già rồi nên nó đề nghị cho làm việc nhẹ nhàng nhất là thu quần áo, gấp quần áo. Hai người đàn ông làm việc nặng dọn dẹp nhà. Còn tôi và nó chia nhau người nấu cơm, người rửa bát. Nếu ngày nào tôi lỡ bận nhờ nó làm thay, nó sẽ đánh dấu và đề nghị tôi hôm sau phải làm bù, không bao giờ có chuyện nó làm hộ giúp mẹ.
Tôi buồn lắm vì mang tiếng đại gia đình 3, 4 thế hệ ở cùng, lại thêm con dâu mà chẳng có tí tình thân ấm áp. Chưa kể, con dâu Tây vô tâm, biết mẹ chồng và chồng xa cách hơn 10 năm, ít dịp được gặp nhau. Ấy vậy mà hở ra là nó kéo chồng nó đi chơi riêng, chẳng chịu để cho chồng ở nhà tâm sự, chăm sóc mẹ.
Chẳng hiểu sao có mẹ gốc Việt mà nó không hề coi trọng việc thờ cúng tổ tiên tí nào. Ngày Tết 2 vợ chồng nó tót đi du lịch Nhật Bản, chẳng thèm quan tâm đến việc gia đình sum vầy. Bảo nó thì nó cãi “Cả năm ở với nhau rồi. Được nghỉ 1 tuần con phải tranh thủ”.
Bọn nó ăn cơm trước kẻng nên 8 tháng sau đám cưới tôi đã có cháu nội bế. Thời gian ở cữ, tôi là mẹ chồng mà nói thế nào nó cũng không chịu kiêng kị. Tôi quan tâm đến nó mới dặn dò thì nó kêu nói nhiều, xâm phạm đời tư của nó.
Vừa từ bệnh viện về, hôm trước hôm sau 2 vợ chồng nó đã rủ nhau đi ăn mừng rồi thác loạn đến tận khuya mới về, người đầy mùi rượu. Đứa bé được 1 tuần thì nó vứt ở nhà, suốt ngày đi tập tành lấy lại dáng. Rồi cũng vì muốn giảm cân mà nó đòi ăn riêng, đóng tiền riêng. Bữa cơm tối sum họp của gia đình bị nó phá tan tành.
Tôi chưa từng thấy một người mẹ nào như con dâu Tây của tôi. Mồm xoen xoét yêu con đấy nhưng thi thoảng lúc cần mới ra chụp choẹt vài cái ảnh cùng con để đăng lên mạng khoe khoang, còn đâu toàn mặc kệ. Nó cho cháu tôi ngủ riêng và lắp máy theo dõi, chẳng có tí tình mẫu tử nào.
Ở nhà rỗi rãi, tôi và mẹ chồng tôi tỏ ý muốn chăm cháu hộ chúng nó. Được hơn tuần thì nó không cho nữa, bảo cách chăm trẻ con của chúng tôi phản khoa học, không tốt. Vâng, không tốt mà vẫn nuôi được chồng nó khôn lớn, tài giỏi như vậy đấy!
Nó thuê bảo mẫu riêng và chỉ cho ông bà bế cháu theo giờ. Ngoài những gì bảo mẫu cho ăn, nó cấm chỉ không ai được cho con nó ăn thêm bất cứ thứ gì. Con được 8 tuần tuổi, nó vứt con lại cho bảo mẫu rồi đi Huế, Hội An chơi với bạn, kêu là tranh thủ được nghỉ đẻ dài ngày.
Càng ngày con dâu Tây của tôi càng quá quắt, sống một mình một kiểu chẳng ra thể thống gì. Nhưng chuyện đến nước này cũng là do tôi vô phước sinh ra thằng con bất hiếu.
Không hài lòng với con dâu, đã không ít lần tôi nhắc nhở, góp ý nhẹ có, nặng có với cả 2 đứa. Con dâu Tây nhà tôi luôn khư khư chủ nghĩa cá nhân và cho rằng ở chung với gia đình chồng đông đúc đã là nó nhún nhường rồi và muốn tôi tôn trọng chuyện riêng của nó. Thằng con tôi thấy vợ vô lý như vậy không những khuyên bảo, lại còn bênh chằm chặp.
Y như những dự đoán ban đầu của tôi, nàng dâu Tây đã làm cuộc sống gia đình tôi đảo lộn hết cả.
Mở miệng ra là nó bảo “Cô ấy ở nước ngoài quen rồi, mẹ phải thông cảm”, “Sao mẹ cứ soi mói thế. Con thấy chẳng có chuyện gì to tát cả!”, “Mẹ chẳng có tí bao dung nào”, “Mẹ già rồi, lắm chuyện”... Rất nhiều lần tôi khóc thầm vì những câu nói vô tình của đứa con trai nuôi nấng cho ăn học bao năm trời.
Khi tôi tức quá làm căng mọi chuyện lên thì 2 vợ chồng nó nằng nặc đòi chuyển ra ngoài ở, thậm chí đòi sang Mỹ vì không khí ở Việt Nam quá ngột ngạt. Tôi thì sẵn sàng tống cổ ngay đứa con dâu Tây trái khoáy, láo xược. Nhưng mẹ chồng tôi lại sợ chúng nó ôm thằng chắt nội đi mất. Bà mắng và bắt tôi phải nhịn nhục. Rồi mẹ chồng tôi lại nịnh nọt, chiều chuộng chúng nó như vua chúa.
Mới ở với con dâu Tây được hơn một năm mà đầu tôi bạc trắng, suy nghĩ nhiều, buồn nhiều, khóc nhiều. Đi đâu mọi người hỏi han về con cháu tôi chẳng buồn trả lời.
Ai cũng ngưỡng mộ tôi vì có con dâu xinh đẹp, giỏi giang, năng động và kiếm tiền giỏi. Nhưng tôi thì chán nản và mệt mỏi lắm. Có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Cứ như thế này, kiểu gì cũng có ngày tôi uất nghẹn vì tức tối thì chúng nó vừa lòng. Tôi có nên tìm cách tống cổ con dâu Tây ra khỏi nhà không?
Nhưng hôm nay, xin phép các độc giả cho tôi được nói đôi lời để xả cục tức trong lòng. Chứ nếu cứ ôm một đống bực bội thế này, chắc có ngày tôi tức, máu dồn lên não chết bất đắc kỳ tử.
Nhà chồng tôi 3 đời độc đinh. Tôi có duy nhất một thằng con nối dòng. Của cải bao đời cả nhà dồn cho một mình cháu. Năm cháu 15 tuổi, vợ chồng tôi cho cháu sang Mỹ học. Dù cưng và nhớ con lắm, nhưng vì tương lai của con, tôi dằn lòng xa cháu.
Hơn 10 năm sau, nó trở về và xách tay theo một cô dâu lai Mỹ - Việt. Dù đã được nó thông báo trước hàng năm trước, nhưng khi nó mang vợ Tây về nhà, tôi và bà nội cháu buồn lắm.
Hoàn cảnh nhà tôi đặc biệt, cả dòng họ độc đinh nên vẫn hằng mong cháu cưới được một nàng dâu thuần Việt, nết na, thùy mị, biết chăm lo gia đình, thờ cúng tổ tiên. Đằng này, con trai tôi nó lại rước về một đứa dâu Tây. Tôi lo con dâu ngoại không đảm đương nổi việc nhà. Y như những dự đoán ban đầu của tôi, nàng dâu Tây đã làm cuộc sống gia đình tôi đảo lộn hết cả.
Ngay từ khi con tôi đưa vợ Tây nó về ra mắt, tôi đã khó chịu. Dù gì thì nó cũng có mẹ là người gốc Việt mà sao vô ý vô tứ, chẳng có tí lễ giáo nào của người Việt.
Ngay từ khi con tôi đưa vợ Tây nó về ra mắt, tôi đã khó chịu. Dù gì thì nó cũng có mẹ là người gốc Việt mà sao vô ý vô tứ, chẳng có tí lễ giáo nào của người Việt.
Trước khi ăn cơm, dâu Tây nhà tôi chẳng biết mời mọc ai. Nó chỉ chúi đầu vào ăn hoặc gắp đồ lia lịa. Trong khi mẹ chồng là người nấu cho nó từ A đến Z thì chẳng thấy cảm ơn cảm iếc gì.
Bà nội quý cháu dâu nên gắp cho miếng cá vào bát thì nó gắp ra ngoài, õng ẹo chê lắm xương, không ăn được. Hết bữa thì nó ngồi chỏng lỏn, cũng không biết vào lấy nước, lấy hoa quả ra gọt mời người lớn ăn mà cứ trâng mắt lên nhìn. Rồi lại đến tay tôi phải hầu hạ cả nhà.
Ngày cưới, cả tôi và mẹ chồng đều chuẩn bị 2 bộ trang sức vàng ta để tặng cho cô dâu. Ấy vậy mà chưa kịp đeo vào người, nó đã giãy nảy lên, giơ tay từ chối trước mặt tất cả khách khứa. Nó buông 1 câu tiếng Việt rất phũ: “Nhiều quá vậy. Con không đeo đâu. Con có vòng của con rồi. Cái này không hợp với váy”. Thế rồi nó cầm 2 hộp trang sức đưa cho chồng, sai “Anh cất đi!” rồi quay ra uống rượu, mặc kệ mẹ chồng đứng sững trên sân khấu.
Đêm tân hôn, con dâu tôi kéo chồng đi bar đến khuya. Ba giờ sáng, hai đứa đập cửa ầm ầm, say bí tỉ rồi nôn thốc nôn tháo ra nhà. Tôi lại là người phải chăm lo, dọn dẹp hầu 2 đứa nó.
Tôi hết lòng vì vợ chồng nó như vậy nhưng dâu Tây nhà tôi coi gia đình chồng như người dưng nước lã, kiểu như chỉ ở chung nhà mà chẳng có mối liên hệ gì với nhau.
Đêm tân hôn, con dâu tôi kéo chồng nhau đi bar đến khuya. 3 giờ sáng, chúng nó đập cửa ầm ầm, say bí tỉ rồi nôn thốc nôn tháo ra nhà.
Dâu Tây nhà tôi cũng sòng phẳng và chi li đến từng đồng. Tiền điện, nước, điện thoại,... nó chia theo đầu người và chỉ đóng đúng phần của mình. Một tuần nó bắt chồng phải đưa đi ăn ngoài 3 bữa. Và nó sẽ không đóng tiền ăn cho tôi những bữa cơm vắng mặt đó. Thậm chí, đến tiền ga nó cũng chia cho 90 (30 ngày nhân với 3 bữa/ ngày), trừ những bữa nó không ăn ra rồi mới nộp tiền.
Việc nhà nó cũng chẳng kiêng nể và tự chia đều đặn. Nhà có 5 người, bà nội già rồi nên nó đề nghị cho làm việc nhẹ nhàng nhất là thu quần áo, gấp quần áo. Hai người đàn ông làm việc nặng dọn dẹp nhà. Còn tôi và nó chia nhau người nấu cơm, người rửa bát. Nếu ngày nào tôi lỡ bận nhờ nó làm thay, nó sẽ đánh dấu và đề nghị tôi hôm sau phải làm bù, không bao giờ có chuyện nó làm hộ giúp mẹ.
Tôi buồn lắm vì mang tiếng đại gia đình 3, 4 thế hệ ở cùng, lại thêm con dâu mà chẳng có tí tình thân ấm áp. Chưa kể, con dâu Tây vô tâm, biết mẹ chồng và chồng xa cách hơn 10 năm, ít dịp được gặp nhau. Ấy vậy mà hở ra là nó kéo chồng nó đi chơi riêng, chẳng chịu để cho chồng ở nhà tâm sự, chăm sóc mẹ.
Chẳng hiểu sao có mẹ gốc Việt mà nó không hề coi trọng việc thờ cúng tổ tiên tí nào. Ngày Tết 2 vợ chồng nó tót đi du lịch Nhật Bản, chẳng thèm quan tâm đến việc gia đình sum vầy. Bảo nó thì nó cãi “Cả năm ở với nhau rồi. Được nghỉ 1 tuần con phải tranh thủ”.
Bọn nó ăn cơm trước kẻng nên 8 tháng sau đám cưới tôi đã có cháu nội bế. Thời gian ở cữ, tôi là mẹ chồng mà nói thế nào nó cũng không chịu kiêng kị. Tôi quan tâm đến nó mới dặn dò thì nó kêu nói nhiều, xâm phạm đời tư của nó.
Vừa từ bệnh viện về, hôm trước hôm sau 2 vợ chồng nó đã rủ nhau đi ăn mừng rồi thác loạn đến tận khuya mới về, người đầy mùi rượu. Đứa bé được 1 tuần thì nó vứt ở nhà, suốt ngày đi tập tành lấy lại dáng. Rồi cũng vì muốn giảm cân mà nó đòi ăn riêng, đóng tiền riêng. Bữa cơm tối sum họp của gia đình bị nó phá tan tành.
Tôi chưa từng thấy một người mẹ nào như con dâu Tây của tôi. Mồm xoen xoét yêu con đấy nhưng thi thoảng lúc cần mới ra chụp choẹt vài cái ảnh cùng con để đăng lên mạng khoe khoang, còn đâu toàn mặc kệ. Nó cho cháu tôi ngủ riêng và lắp máy theo dõi, chẳng có tí tình mẫu tử nào.
Ở nhà rỗi rãi, tôi và mẹ chồng tôi tỏ ý muốn chăm cháu hộ chúng nó. Được hơn tuần thì nó không cho nữa, bảo cách chăm trẻ con của chúng tôi phản khoa học, không tốt. Vâng, không tốt mà vẫn nuôi được chồng nó khôn lớn, tài giỏi như vậy đấy!
Nó thuê bảo mẫu riêng và chỉ cho ông bà bế cháu theo giờ. Ngoài những gì bảo mẫu cho ăn, nó cấm chỉ không ai được cho con nó ăn thêm bất cứ thứ gì. Con được 8 tuần tuổi, nó vứt con lại cho bảo mẫu rồi đi Huế, Hội An chơi với bạn, kêu là tranh thủ được nghỉ đẻ dài ngày.
Càng ngày con dâu Tây của tôi càng quá quắt, sống một mình một kiểu chẳng ra thể thống gì. Nhưng chuyện đến nước này cũng là do tôi vô phước sinh ra thằng con bất hiếu.
Không hài lòng với con dâu, đã không ít lần tôi nhắc nhở, góp ý nhẹ có, nặng có với cả 2 đứa. Con dâu Tây nhà tôi luôn khư khư chủ nghĩa cá nhân và cho rằng ở chung với gia đình chồng đông đúc đã là nó nhún nhường rồi và muốn tôi tôn trọng chuyện riêng của nó. Thằng con tôi thấy vợ vô lý như vậy không những khuyên bảo, lại còn bênh chằm chặp.
Y như những dự đoán ban đầu của tôi, nàng dâu Tây đã làm cuộc sống gia đình tôi đảo lộn hết cả.
Mở miệng ra là nó bảo “Cô ấy ở nước ngoài quen rồi, mẹ phải thông cảm”, “Sao mẹ cứ soi mói thế. Con thấy chẳng có chuyện gì to tát cả!”, “Mẹ chẳng có tí bao dung nào”, “Mẹ già rồi, lắm chuyện”... Rất nhiều lần tôi khóc thầm vì những câu nói vô tình của đứa con trai nuôi nấng cho ăn học bao năm trời.
Khi tôi tức quá làm căng mọi chuyện lên thì 2 vợ chồng nó nằng nặc đòi chuyển ra ngoài ở, thậm chí đòi sang Mỹ vì không khí ở Việt Nam quá ngột ngạt. Tôi thì sẵn sàng tống cổ ngay đứa con dâu Tây trái khoáy, láo xược. Nhưng mẹ chồng tôi lại sợ chúng nó ôm thằng chắt nội đi mất. Bà mắng và bắt tôi phải nhịn nhục. Rồi mẹ chồng tôi lại nịnh nọt, chiều chuộng chúng nó như vua chúa.
Mới ở với con dâu Tây được hơn một năm mà đầu tôi bạc trắng, suy nghĩ nhiều, buồn nhiều, khóc nhiều. Đi đâu mọi người hỏi han về con cháu tôi chẳng buồn trả lời.
Ai cũng ngưỡng mộ tôi vì có con dâu xinh đẹp, giỏi giang, năng động và kiếm tiền giỏi. Nhưng tôi thì chán nản và mệt mỏi lắm. Có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Cứ như thế này, kiểu gì cũng có ngày tôi uất nghẹn vì tức tối thì chúng nó vừa lòng. Tôi có nên tìm cách tống cổ con dâu Tây ra khỏi nhà không?
Nguyễn Anh Thư
Theo Trí Thức Trẻ