Con chim bị mù?

Đôi khi, chúng ta không biết những gì chúng ta đang có mới là điều quan trọng, là hạnh phúc thực sự của chúng ta, mà chúng ta cứ đeo đuổi những chuyện mãi đâu đâu.


 
Nơi khu vườn anh nhà văn nọ có một cây si rất rậm rạp, xanh lá quanh năm. Từ phòng viết của mình, qua một tấm cửa kính, anh có thể nhìn thấy cây si ấy. Thói quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi ngày nào, cũng có một con chim tới đâm đầu vào cửa kính phòng anh. Nhiều ngày liên tục, liên tục, sáng nào cũng vậy, anh đã có ý nghĩ: Phải chăng con chim đó bị mù? Hay bị một chứng bệnh nào đó? Sự lý giải không được thỏa mãn, lại nhiều ngày tiếp tục trôi qua.
Cho tới một hôm, anh quyết định bước ra khỏi cửa phòng mình, đứng về phía con chim, đối diện với tấm kính để nhìn vào căn phòng. Anh không thể tin nổi vào mắt mình. Trước mắt anh là một cảnh tượng quá đẹp đẽ. Một cây si lung linh xanh thẫm in hình trên tấm kính, như thể ở một nơi nào đó thật xa, trong một không gian rộng hơn, sâu hơn. Và anh biết, con chim nhỏ bé kia đã “chán” cây si quen thuộc mỗi ngày của mình khi nó bất ngờ phát hiện ra một “cây si” khác. Nó đã đâm đầu vào đó để mong tìm tới một nơi đẹp đẽ hơn, lung linh hơn…

Vác Thập Giá

Một người nọ cùng khổ đến tuyệt vọng. Khi thấy vô phương vùng vẫy, anh quỳ xuống cầu nguyện cho tới khi mệt mỏi, ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ anh thấy mình đứng trước cửa một căn phòng. Từ trên không trung bỗng có tiếng gọi anh:
"Này con, con muốn cầu xin việc gì?"
Anh ngẩng lên khẩn thiết thưa:
"Thánh Giá này nặng quá sức con, con không thể tiếp tục nữa".
"Nếu vậy, con có thể đổi lấy cái khác. Con hãy bước vào phòng và chọn Thánh Giá nào con ưng chịu".
"Tạ ơn Chúa!" - Anh thở phào, và lật đật bước vào căn phòng tìm kiếm.
Anh hoa mắt vì trong phòng có chứa vô số Thánh Giá đủ kiểu dáng và đủ kích thước khác nhau. Có điều, cái nào anh cũng thấy là quá lớn, quá nặng đối với anh.
Anh kiên nhẫn lựa chọn và cuối cùng phát hiện được một cái nhỏ bé, nằm khuất phía sau cả lô Thánh Giá to tướng.
Mừng rỡ, anh hướng lên không trung và nói lớn:
"Lạy Chúa, con xin chọn cái này".
"Được con. Nhưng đó là cái lâu nay con vẫn vác đấy thôi".


(Sưu tầm)