Có một thương gia cực kỳ say mê hội họa, tiền có được từ việc kinh doanh, ông đều đổ hết vào niềm đam mê sưu tầm tranh...Ông đã sở hữu được một bộ sưu tập đồ sộ với nhiều tác phẩm hết sức giá trị... Ông góa vợ và chỉ có duy nhất một đứa con trai, nên ông đã truyền lại niềm đam mê của mình cho con, và ông rất tự hào khi cậu cũng trở thành một nhà sưu tập nổi tiếng như ông.
Chiến tranh.Như mọi thanh niên khác, cậu con trai phải đi lính và ra mặt trận...
Một hôm, ông nhận được một phong bì màu xám gửi về từ mặt trận, thông báo rằng : Con trai ông đã mất tích. Khó có thể hình dung nỗi đau khổ tận cùng của ông, và khủng khiếp hơn khi ông không biết điều gì đã xảy ra với con. Vài tuần sau, ông chết lặng khi lại nhận được một phong bì màu xám giống như lần trước...Trong nỗi buồn tuyệt vọng, tuy không muốn, nhưng ông vẫn từ từ bóc bao thư ra...Lá thư khá dài, với nét chữ nắn nót, kể lại ngày cuối cùng của con trai ông ...Trận đánh đã diễn ra ác liệt, con trai ông đã rút về phía sau an toàn...nhưng ngoài trận địa vẫn còn rất nhiều thương binh đang nằm lại...Anh ấy đã quay lại, và đưa về từng người một...cho đến người cuối cùng, khi về gần đến nơi, anh ấy đã trúng đạn và hy sinh...
Một tháng sau, đêm Noel...Ông không bước chân ra khỏi nhà, lặng lẽ ngồi ngắm nhìn những bức tranh và nhớ đến con trai. Ngoài trời, tuyết rơi trắng xóa. Bỗng chuông cửa vang lên trong không gian u tịch. Đứng trước cửa là một chàng trai, mặt tái xanh vì lạnh, tay ôm một gói to...Chàng trai nói:
- Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là bạn con trai bác và là người cuối cùng được anh ấy cứu trước khi hy sinh...Anh ấy thường kể về bác, kể về niềm đam mê hội họa của bác và của cả anh ấy...cháu không phải họa sĩ, nhưng cháu đã vẽ lại chân dung con trai bác để tưởng nhớ anh ấy. Cháu không giàu có, nên không biết phải có quà gì để đến thăm bác ngày hôm nay, vậy cháu xin tặng lại bác bức tranh này...!
Người cha mang bức tranh vào nhà, hạ bức đắt giá nhất treo bên trên lò sưởi - chỗ trang trọng nhất trong căn phòng và treo bức chân dung với nét vẽ thô vụng của chàng trai lên chỗ đó...Nước mắt rưng rưng, ông nói với chàng trai:
- "Đấy là bức tranh giá trị nhất mà ta có...!"
Đêm Noel đó, chàng trai ngồi lại với ông đến sáng. Rồi hai người chia tay. Một năm sau, ông lâm bệnh nặng và qua đời. Tin về việc ông qua đời lan đi rất xa, nhưng người ta chỉ quan tâm đến bộ sưu tập tranh tuyệt đẹp của ông...Giáng Sinh năm đó, người ta tổ chức buổi bán đấu giá bộ sưu tập của ông. Các nhà sưu tập, đại diện các bảo tàng và cả các thương gia giàu có đều háo hức kéo đến tham dự. Phòng đấu giá chật ních. Người điều khiển đứng lên và nói :
- Tôi xin trân trọng cảm ơn quý vị đã có mặt hôm nay...Phiên đấu giá sẽ bắt đầu bằng bức tranh này...!
Hàng trăm cặp mắt chăm chú hướng về bức tranh nhỏ phủ kín đặt trên giá...Tấm vải được nhẹ nhàng gỡ ra...Nhiều tiếng "Ồ!" thất vọng, một người la lên : " Hình như là chân dung con trai ông ấy mà, sao không bỏ qua mà bắt đầu bằng những bức thật sự có giá...?"
Người điều khiển nói :
- Chúng ta hãy bắt đầu bằng bức này...! Ai muốn mua với giá 100$ ?
Không có ai trả lời
- Ai muốn mua với giá 50$ ?
- Ai muốn mua với giá 40$?
- Ai muốn mua với giá 25$ ?
Căn phòng im phăng phắc...
- Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao ? Người điều khiển hỏi.
Bỗng, từ tít xa trong góc phòng, một người đàn ông dáng nghèo khổ rụt rè đứng lên nói :
- Anh có thể bán với giá 10$ được không ? Anh thấy đấy, tôi chỉ có ngần này, nhưng tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó từ ngày nó còn bé tý...Tôi yêu nó, tôi muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý bán không ?
Người điều khiển giơ cao chiếc búa gỗ :
- 10$ lần thứ nhất !
- ....lần thứ 2. Bán !
Tiếng ồn ào vui vẻ nổi lên, có tiếng xì xào :" Giờ mới có thể thật sự bắt đầu...!"
Người điều khiển nói :
- Chúng tôi vô cùng vinh hạnh khi có sự góp mặt đông đủ của quý vị, trân trọng cảm ơn sự quan tâm sâu sắc của quý vị đối với bộ sưu tập được giới thiệu hôm nay. Buổi đấu giá hôm nay đến đây kết thúc.!
Tiếng la ó giận dữ nổi lên ngắt lời người điều khiển
- Thê là thế nào ?
- Sao lại như thế được, đã bán được bức nào ra hồn đâu ???
Người điều khiển đợi cho đám đông tạm lắng mới nói :
- Thành thật xin lỗi quý vị, nhưng tôi chưa nói xong...Giờ tôi xin phép đọc chúc thư của chủ nhân : “Người nào sở hữu bức chân dung con trai tôi, mặc nhiên sẽ sở hữu tất cả những bức còn lại”. Và đó cũng là lý do kết thúc buổi đấu giá ngày hôm nay. xin cảm ơn tất cả quý vị.!
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét