Tại sao nhờ giữ Giới mà được giàu sang?
Ở cuối những buổi xin Giới, Phật tử thường nghe chư Tăng nói "Chúng sanh giàu sang cũng nhờ giữ giới." Tại sao nhờ giữ Giới mà chúng ta lại được giàu sang?
Một người có tài sản, nếu không giữ Giới hay không biết sống tự chế thì rất dễ sa chân vào con đường đọa lạc và sẽ đánh mất cái gì mình đang có. Tại Hoa Kỳ hiện nay, đa số gia đình trong cộng đồng người Việt đang rơi vào tình trạng này, có gia đình hai ba chục năm cần cù lập nghiệp, vợ chồng nay tuổi đã bốn mươi mấy, năm mươi, tích lũy được một gia sản khá lớn, cuộc sống tương đối ổn định, có nhà cửa, có tiền bạc, có công ăn việc làm đàng hoàng, rồi người chồng về thăm Việt Nam bỗng nhiên có vợ nhỏ, khi về lại đây thì ly dị vợ. Hay có gia đình thì vợ đi bài bạc ở các sòng bài (Casino)- ở đây người Việt Nam đi đánh bài ở các Casino rất nhiều- khi đã rơi vào con đường đó thì tài sản làm cả bao năm trời sẽ bị tiêu tan dễ dàng trong một sớm một chiều.
Chúng ta làm giàu, chúng ta có tài sản và chúng ta cũng phải có cả kỷ luật nữa. Không có kỷ luật thì mình dễ dàng đi vào con đường sa đọa. Là bởi vì sao? Người ta thường nói giàu có thì sanh tật, khi chúng ta có nhiều tiền tự nhiên chúng ta trở nên sống buông thả, phóng túng và từ chỗ đó chúng ta đánh mất những gì mình đang có. Và thật sự thì giữ Giới cũng làm cho chúng ta được giàu sang. Căn cứ theo Kinh điển, chư Thiên nào sanh lên cõi trời do phước của bố thí thì có hào quang, nhưng hào quang không sáng; nhưng nếu chư Thiên đó có phước bố thì đi cùng với giữ Giới thì hào quang của chư Thiên đó rất trong sáng, chiếu rất xa.
Trong Kinh, Đức Phật cũng nói rằng Giới làm thuần hoá nội tâm và Giới làm đẹp cõi lòng, và khi chúng ta thực hành bố thí với tấm lòng đó thì sự bố thí đó thù thắng hơn. Người cho không có Giới và người nhận không có Giới thì phước báu có được không thù thắng bằng trường hợp người bố thí có Giới người nhận cũng có Giới. Người cho giữ Giới trong sạch, người nhận cũng giữ Giới trong sạch làm cho phẩm chất của công đức thù thắng hơn.
Điều đó cũng dễ hiểu, chúng ta làm việc phước thiện bố thí và kết quả thành tựu được tùy thuộc vào phẩm chất của tâm và phẩm hạnh đến từ Giới. Tâm và phẩm hạnh tế thì phước báu tế, tâm và phẩm hạnh thô thì phước báu thô. Cái quả của người cho có Giới và người nhận có Giới là loại phước báu vô cùng thù thắng, và người bố thí khi hết tuổi thọ nếu sanh thiên sẽ có hào quang sáng chói, và khi hết phước sanh trở lại làm người thì được làm người giàu có, giữ gìn được tài sản, giàu sang mà vẫn hưởng được trọn vẹn cái phước của kẻ giàu sang do vì không làm nô lệ cho đồng tiền nên không bị đồng tiền làm cho mờ mắt, đưa đẩy mình vào chỗ đọa lạc. Trường hợp này trái với những người sanh ra giàu có do nhờ có phước, nhưng do kiếp trước thực hành bố thí mà không trì Giới, nên kiếp này họ tuy giàu có nhưng của cải làm cho họ phóng túng sa đoạ.
Tóm lại, giàu cũng vậy, sang cũng vậy, nó đến từ công đức và nếu công đức đó đi với Giới thì sự giàu sang đó mới thù thắng và bền chặc được. Có nhiều thí dụ trong Kinh, nói về vấn đề Giới giúp cho việc giàu sang như thế nào trong công đức bố thí.
Tại các quốc gia Phật giáo Nam Tông thì đã có niềm tin ở điều này. Thí dụ, một vị mới xuất gia, mới thọ Giới thì vị đó rất trong sạch do chưa phạm giới, nếu chúng ta bố thí cho vị ấy thì rất có phước. Hay sau mùa an cư, khi chư Tăng làm lễ sám hối tự tứ, cúng dường cho chư Tăng trong thời điểm này rất có phước. Hoặc giả trước khi làm lễ Trai tăng, Phật tử xin Giới để tâm họ được trong sạch, sau đó thí chủ cúng dường bố thí với tâm trong sạch trong lúc có Giới thì sẽ làm cho công đức bố thí thù thắng hơn.
Tỳ kheo Giác Đẳng
Nguồn: dieuphap.com