Cứ ngỡ nhà tu không biết yêu?
Sống không tình cảm, sống cô liêu
Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ
Chôn đời trong nếp sống quạnh hiu.
Vỡ lẽ... nhà tu cũng biết yêu!
Mà không yêu một, lại yêu nhiều.
Sang, hèn, đẹp, xấu.. đều yêu cả
Tim này không biết rộng bao nhiêu?!
Cứ tưởng nhà tu chẳng biết buồn
Ai dè có lúc... lệ thầm tuôn,
Thương đời thống khổ, hoài mê đắm
Chẳng biết phương nao hướng cội nguồn...
- Đã thế, còn không thương mến nhau!
Lại gây chồng chất những cơn đau.
'' Đường đời chật chội hoài chen lấn ''
Cửa đạo thênh thang.. mãi lắc đầu !
Cứ tưởng nhà tu chẳng biết cười
Ngờ đâu... hàm tiếu rạng trên môi .
Du hành bất chợt dừng chân lại
Vui thấy người kia giúp đỡ người...
Cứ ngỡ nhà tu chẳng có Tình
Ai ngờ... tình rộng tới muôn sinh.
Cỏ, cây, sông, núi.. đều ôm trọn
Mà vắng bên lòng những sắc, thinh...
.. Vẫn yêu như gió qua màn lưới
Chẳng vướng vào đâu, trút cạn tình
Nắm tay bằng hữu... cùng đi tới
Lồng lộng niềm thương trong tiếng Kinh.
Cứ nghĩ nhà tu sống lạ lùng
Đâu dè... tâm đẹp, ý bao dung.
Sông Hằng bao nước tình bao lượng
Có sống gần ai mới tận cùng .
Xứ Ấn trước thềm '' Hoa Ưu Đàm nở ''