tiếng chân người nghìn năm trước pháp du
ai có thấy trong mịt mù hoang mạc
giữa bụi mờ sừng sững một lòng tu
Một bầu nước, một gùi kinh kĩu kịt
một hài rơm và một tấm lòng son
trời hoang mạc ... những đêm dài gió rít
máu rướm vai, lòng đại nguyện không sờn
Nẻo Tây thiên càng đi càng diệu vợi
ngựa rồi người lần lượt bỏ ra đi
những nguyện ước tưởng chừng ngoài tầm với
mắt lệ khô trong gió cát bời bời
Nỗi hoài quận đêm xứ người se thắt
nhớ chùa xưa, những thầy bạn tri âm
chân vùi cát, hai bàn tay nắm chặt
giữ trong lòng chí phục dựng tòng lâm
Ai rước đạo từ đất lành Thiên Trúc
về chữa lành một Phật giáo trung nguyên
mười bảy năm với vô vàn khổ nhọc
vẫn sắt son sau trước một câu nguyền
Ai tay trắng đã làm nên huyền sử
vóc hạc gầy làm rường cột Không môn
ai Bồ tát giúp đời bằng từng con chữ
bóng đổ dài suốt một cõi Đông phương
Toại Khanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét