LỮ KHÁCH ĐÊM ĐÔNG

Người ngồi đấy một mình đêm đông lạnh
Mây xám phủ đầy báo hiệu sẽ mưa
Phố lên đèn, xe chạy vắng dần thưa
Nước như trút cuốn trôi lòng lữ khách

Dù bếp sưởi than hồng reo tí tách
Cuốn phim đời quay lại tháng năm qua
Nỗi chìm thuyền chống trả giữa phong ba
Chốn quê nhà sao quá xa, mệt mỏi

TAM ĐỘC vướng khó làm sao thoát khỏi
Có con đường chỉ dạy của Thế Tôn
Từng bước dần tìm cột gút tháo buông
Trong bóng tối, ánh linh quang chiếu rọi!!!

Huệ Hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét