Nỗi cô đơn sau khi chia tay...Con phải làm sao?


Con xin chào thầy ạ!

Được phước duyên lành con được biết chùa Bửu Long, được gặp thầy, được nghe thầy giảng đạo, con vui và sung sướng lắm. Hôm nay, không biết tại sao lòng con buồn lắm thầy ạ. Con càng lắng đọng, càng để mọi chuyện xảy ra theo Pháp đang là thì lòng con lại càng đau đớn bấy nhiêu. Trong biển người rộng lớn này, hai người gặp nhau, có tình cảm với nhau đó đã là duyên rồi phải không thầy?

Nhưng sao Pháp không cho họ đến với nhau, sao họ có duyên mà không có phận hả thầy? Trong những ngày cuối năm như thế này, mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc bên nhau thì con lại cô đơn, trống trải vì lời chia tay với lý do không hợp nhau.
Thầy ơi, con không muốn tùy duyên thuận pháp nữa, có lẽ con yêu quá nhiều dẫn đến ngu muội, vì vậy mà con muốn đấu tranh, muốn chống lại Pháp đang là được không thầy? Giờ trong đầu con cứ nghĩ ngợi, những kỉ niệm cứ gợi về, nó ảnh hưởng tới công việc và học hành của con nhiều lắm. Con mong thầy đừng khuyên con sáng suốt, định tĩnh, trong lành, chắc con làm không được đâu thầy ơi! Con biết con sai, cãi lời thầy. Nhưng giờ con không biết phải làm sao để con có thể quên thầy ạ!

Trả lời: 
Chắc chắn là thầy không khuyên con sáng suốt, định tĩnh, trong lành lúc này rồi, vì có khuyên con cũng chẳng làmđược! Gặp đau khổ thì cứ khổ đau cho đến tận cùng mới thấy hết bản chất của nó. Nếu con đủ tự tin và kham nhẫn để lắng nghe nỗi đau đến tận cùng thì ở đó con sẽ thấy ra điều mầu nhiệm. Con không đủ can đảm để sống trọn vẹn với niềm đau mà chỉ lo loay hoay phản kháng trong vô vọng thì làm sao con học ra bài học tuyệt vời của nó. Thật ra con chưa thực sự trọn vẹn với nỗi khổ đang là, trong con vẫn còn đầy ắp những phản ứng. Và nếu con phản ứng thiếu sáng suốt, định tĩnh, trong lành thì càng chuốc thêm sầu khổ mà thôi.
Ngoại trừ tình yêu là sự tương giao vô điều kiện, cái mà con gọi là "tình yêu" chỉ là mối quan hệ có điều kiện của hai cái ta ảo tưởng thì chắc chắn không tránh khỏi hậu quả khổ đau. Không phải là Pháp không cho hai người có duyên đến với nhau mà chính vì hai người tự phá vỡ mối quan hệ đã thiết lập khi điều kiện không còn phù hợp với nhau nữa. Trong trường hợp đó con có chắc chắn tranh đấu để giành lại tình yêu thì liệu có được hạnh phúc hay không? Và cái mà con gọi là những kỷ niệm "hạnh phúc" trước đây của con cũng chỉ là ảo giác, y hệt như cảmxúc trong một giấc chiêm bao. Nếu con không đủ trầm tĩnh để chiêm nghiệm bài học này thì không bao giờ con hiểu được tình yêu, khổ đau và hạnh phúc đích thực của đời sống là gì.


Trích: Hỏi đáp Phật Pháp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét