Quá Khứ Của Anh


Anh đau đớn nhưng không bao giờ khóc
Nuốt lệ vào cho vĩnh viễn thương yêu
Anh đứt ruột nhưng không bao giờ nói
Rằng đầu tiên anh đã phụ em nhiều


Anh uống rượu không thể nào không uống
Vì đầu tiên tình thứ nhất tiêu điều


Thật dễ sợ là tình yêu thứ nhất
Nên cuối cùng anh chỉ biết cuồng điên
Anh từng gặp một kim cương đệ nhất
Mà hẳn nhiên như gặp một kim tuyền


Anh để lại một bài thơ phơ phất
Cho cõi miền lục địa bớt bơ vơ
Vì anh biết thiên thu tình thứ nhất
Sẽ thiên thu chẳng được đáp bao giờ


Anh đã định chẳng bao giờ sẽ nói
Rằng tình yêu là chóp đỉnh phượng thờ
Vì anh biết gào kêu thân thiết gọi
Khó lọt vào tim máu của em thơ


Anh đã định sẽ yêu đời suốt kiếp
Suốt thiên thu từ vạn thuở phiêu bồng
Rồi anh chợt thấy mình luôn liên tiếp
Nửa điên cuồng nửa rồ dại bông lông


“Anh đã định sẽ cùng em kể lể
Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao
Vườn hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ
Một mùi hương hồng tụ ở nơi nao” 
(trích từ Mưa Nguồn) 


Anh đã định bỏ hoàng hoa say đắm
Bỏ tâm tư về vắng lặng phương trời
Bỏ tất cả tâm tình xưa say đắm
Tới muôn sau tình tuyệt vọng không lời


Anh đã định suốt thiên thu vạn kỷ
Làm thằng điên rồ dại suốt thiên thâu
Nhưng em ạ, dường như anh vô lý
Lúc đoạn trường anh đứt ruột khổ đau


Anh cứ tưởng một lần là vĩnh viễn
Ai có ngờ dâu biển đuổi theo nhau
Tình bất diệt thiên niên còn tiếp diễn
Trong máu tim dịch chuyển mộng ban đầu


Em sẽ đẹp như thiên thu vầng nguyệt
Em sẽ xinh như bất tận ngàn sao
Nhưng anh sẽ tự hẹn mình quyết liệt
Sẽ quyết tâm vĩnh quyết mộng ban đầu


Em sẽ đẹp như nghìn thu xa vắng
Em sẽ xinh như rạng rỡ bây giờ
Nhưng anh sẽ cuồng điên ghì cay đắng
Vào máu tim về run rẩy trong tờ


Tờ giấy sẽ vô cùng kêu đứt ruột
Tới muôn sau từ khởi sự bây giờ
Và vĩnh viễn không thể nào chấm dứt
Trận điêu tàn cùng cực mộng theo mơ


Tờ giấy sẽ theo dõi em suốt kiếp
Suốt thiên thu từ sử lịch bây giờ
Suốt dâu biển tang thương về liên tiếp
Suốt liên tồn, ồ em ạ! Em ơi!


Rồi em sẽ mai sau về khủng khiếp
Sẽ kinh hoàng về tình sử than van
Sẽ khiếp hãi trước đoạn trường trùng điệp
Sẽ hãi hùng trong mộng mị tan hoang


Và ác mộng sẽ vô cùng dễ sợ
Dẫn em về một bờ bến vu vơ
Và nơi đó chẳng có gì tương tợ
Như tình yêu em đã phụ từng giờ


Và từng phút từng giây chồng chất ngất
Một trăm năm đứt ruột nát gan vàng
Một vĩnh viễn đoạn trường chìm ngây ngất
Dưới trầm luân từ thực thể muôn vàn


Em sẽ chết cũng như anh đã chết
Em sẽ điên như anh đã “điên cuồng”
Em sẽ thấy toàn nhiên tiêu diệt hết
Em sẽ nhìn ra một vạn như muôn


Và sẽ hỏi vì sao ra như thế
Sẽ đáp rằng sở dĩ thế vì sao
Sầu bất tận sẽ lưu ly sự thế
Suốt miên trường dằng dặc dưới muôn sao


Sầu suốt xứ chiêm bao về mộng mị
Sầu đá xanh về cẩm thạch đá vàng
Sầu vạn đại dư vang còn nức nở
Tới thiên thu thầm lặng một thu vàng


Từ một thuở tràng giang về đại hải
Tập đại thành về vô lượng thong dong
Từ phong thái thiên nhiên về toả khắp
Tới điêu linh về vạn thuở phiêu bồng


Em sẽ bảo rằng sử xanh như thế
Vốn vẫn là cổ lục đã phanh phơi
Từng đã nói rằng ngữ ngôn thể lệ
Đã vô ngần rực rỡ đến vu vơ


Rằng em chẳng sẽ bao giờ chợt biết
Bởi vì sao? Vì bởi chớm chợt ngờ
Rằng sự thể sử hồng đi tha thiết
Sẽ chìm tan trong dịch sử bây giờ


Em sẽ bảo rằng xuân xanh thống thiết
Đi đồng hành cùng quyết liệt sử xanh
Sẽ vô hạn đồng tâm đi ráo riết
Tới muôn sau về tử diệt tan bành


Từ thực tại hiện hành siêu việt tính
Từ việt cương vô cõi tới vô cương
Từ cuồng nộ thiên thu về nhất định
Đáp sơ đầu tuyệt thỉnh tới miên cương


Em sẽ bảo rằng anh say rượu quá
Anh say sưa từ bấy tới bây giờ
Anh huậy mãi cuồng điên anh đập phá
Anh điên rồ anh có rõ hay không?


Anh đáp lại rằng anh rất say rượu
Anh mê man chẳng rõ ràng rằng
Từ vạn đại tới thiên thu bừng nở
Một mùa xuân thịnh vuợng vốn thường hằng


Một mùa xuân của muôn ngàn cảm hứng
Của thiên nhiên nhất nhật nhập chín tầng
Của băng tuyết dụm dành sương lững đững
Của phôi pha về chất đống đầy đồng


Tuyệt trù non biển vời trông
Tần thân thổ lộ vân mồng đã xa…


Bùi Giáng