VUA TRỜI RỒI CŨNG PHẢI CHẾT!

Thủa Phật Thích Ca còn tại thế. Trên cõi trời Đao Lợi, vua trời Đế Thích biết mình sắp mạng chung vì 5 đức tướng mất đi:
-Hào quang trên thân mất
-Hoa trên đầu khô héo
-Không còn ưa thích chỗ ngồi của mình
-Mồ hôi nách chảy hôi dơ
-Bụi bám trên thân
Biết phước mình sắp hết, dùng thần lực quán chiếu tự biết mình sau khi mạng chung tái sinh vào làm một con lừa trong nhà 1 người thợ đồ gốm nên ông hết sức lo buồn. Ông tự nghĩ rằng trong Tam giới chỉ có Phật mới cứu độ được khổ ách cho chúng sinh nên vội tìm đến Phật. Bấy giờ Đức Thích Ca đang tọa thiền, nhập Phổ Tế Quang Tam muội trong thạch thất trên đỉnh núi Kỳ Xà Quật. Thiên đế bay xuống, gặp Phật liền cúi đầu đảnh lễ,phủ phục sát đất, chí tâm quy mạng Phật,Pháp,Tăng.

Trong khoảng thời gian cúi đầu làm lễ, Thiên đế mạng chung, thần thức liền nhập vào thai một con lừa trong nhà một người thợ gốm. Lúc đó ,lừa mẹ tự bứt đứt dây,chạy loạn vào chỗ đồ gốm chưa nung,làm đổ vỡ rất nhiều. Người chủ giận lắm, bèn xách cây rượt đánh,lừa mẹ nhân đó bị xảy thai. Thần thức của Thiên đế liền thoát khỏi thai lừa,nhập lại thân cũ, đầy đủ năm đức tướng như xưa.
Đức Phật ra khỏi Tam muội xong,tán thán :’’Lành thay, này Thiên đế! Ông có thể đến lúc sắp mạng chung,biết quy mạng Tam bảo,tội nghiệp đã trả xong, không còn thọ khổ báo nữa’’
Bấy giờ Đức Thế Tôn bèn nói kệ:


"Vạn sự đều vô thường
Đó là pháp thịnh suy
Đã sinh thì phải tử
Tịch diệt là an vui
Ví như nhà thợ gốm
Nắn đất làm đồ dùng
Tất cả đều phải hoại
Mạng người cũng vậy thôi !"


Vua trời nghe xong liền biết yếu nghĩa vô thường,thông lẽ biến đổi tội phước,hiểu rõ cội gốc thịnh suy,tuân theo lý đạo tịch diệt. Ông hoan hỷ phụng trì chính pháp, đắc quả Tu đà hoàn.
(* Ghi chú: cõi trời Đao lợi cao hơn cõi trời Tứ Thiên Vương. Mà vua cõi Tứ Thiên Vương dân gian thường gọi là Đức Ngọc Hoàng)

(Kinh Pháp Cú-phẩm Vô thường).

◊Tôn kính Phật chúng ta sẽ có Phước. 

Tôn kính Phật là công đức căn bản sinh ra mọi công đức khác, là tâm hạnh căn bản sinh ra mọi tâm hạnh khác. Là người đi tìm chân lý, chúng ta cũng mong ước dựng lập nơi mình vô lượng tâm hạnh tốt đẹp để chính cuộc đời mình được an lạc và đủ tư cách để làm lợi ích cho chúng sanh. Nhưng vô lượng tâm hạnh đó không thể thành tựu nếu thiếu tâm hạnh ban đầu là tôn kính Phật.
Chúng ta có tôn kính Phật thì chúng ta mới dần dần đạt được những đức tính của Phật nơi tâm của mình. Chúng ta có tôn kính một bậc Thánh nào đó thì chúng ta mới thành tựu một phần các tính chất của bậc Thánh đó.
Tôn kính Phật nhiều chừng nào, đạo quả cao chừng nấy!

Sưu tầm