Đường từ nhà đến cơ quan chỉ dài 5 km. Mỗi ngày tôi đều đi bộ đến nơi làm việc, bởi vậy những năm gần đây tôi bị cảm cúm rất ít.
Có người hỏi tôi, mỗi ngày đi lại như thế có vất vả không? Thực ra, tôi cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, cho dù vợ ghét bỏ, cho rằng tôi không có tương lai nhưng tôi cũng không để ý. Bởi vì vợ tôi là một phụ nữ tốt, quan trọng nhất là cô ấy đối xử với cha mẹ chồng rất tốt, là một con dâu hiếu thảo trong mắt mọi người.
Có thể lấy được người vợ đối xử tốt với cha mẹ mình như vậy, trong tôi tràn đầy biết ơn. Vì vậy tôi rất quý trọng cuộc sống bình thường mà hạnh phúc hiện tại.
Ước muốn của tôi là cả gia đình cùng sống với nhau khỏe mạnh và bình an, chỉ cần đủ ăn, đủ tiêu là được. Dù sao sinh không mang theo đến, chết không mang theo đi, của cải nhiều hơn nữa cũng không ý nghĩa gì.
Mười ngày trước, trên đường về nhà, tôi và vợ nhìn thấy một bà cụ té xỉu trên đường. Hai chúng tôi cùng nâng bà dậy, thì ra đó là bà cụ nhặt ve chai ven đường.
Bà cụ xuất hiện tại con đường này từ một năm trước, mỗi ngày đi làm về tôi đều gặp bà đang lục lọi bên trong thùng rác. Đôi khi tôi nghĩ bà cụ đã nhiều tuổi thế rồi, chẳng lẽ trong nhà không có con cái sao? Nếu không có con cái thì đã đành, nhưng nếu có con cái tại sao lại để cho mẹ già đi nhặt ve chai?
Nhiều lúc nhìn thấy bà cụ còng lưng đi trên đường, tôi lại nghĩ mẹ tôi đang ở nhà xem tivi, trong lòng không khỏi xót thương vô hạn.
Nhà của chúng tôi tuy không giàu có, có thể nói là có chút khó khăn nhưng gia đình hòa thuận, cha mẹ yêu thương, con cái hiếu thảo, cùng chung sống hạnh phúc.
Lúc tôi nâng bà cụ dậy, bà đã tỉnh nhưng cứ nói là đói. Sau đó, tôi đưa bà cụ về nhà, cho bà một ít thức ăn.
Bà cụ ăn xong vội rời đi, nhưng vừa đi được vài bước lại ngất xỉu. Không còn cách nào khác, tôi để bà ở lại trong nhà chúng tôi vài ngày, nhân tiện nghe ngóng người nhà giúp bà.
Tôi hỏi bà cụ có người thân hay không để gọi người nhà đưa bà trở về, bà cụ lại thầm khóc, điều gì cũng không muốn nói.
Mẹ tôi bảo tôi không nên hỏi nữa, mẹ cảm thấy bà cụ nhất định có chuyện khó xử.
Cả nhà tôi chăm sóc bà cụ 10 ngày, trong 10 ngày này bà rất ít nói chuyện, chỉ cùng mẹ tôi xem truyền hình, khen mẹ tôi may mắn sinh được con trai hiếu thảo lại khéo tìm được con dâu tốt.
Mẹ tôi cũng nói là đã tu từ kiếp trước nên kiếp này có phúc, nhà tuy không giàu có nhưng cả nhà rất vui vẻ, hòa thuận, dù có tiền tài cũng không mua được hạnh phúc. Lúc này, bà cụ chỉ biết thở dài chán ngán.
Sau vài ngày quan sát, tôi kết luận bà cụ có người thân, con cái, nhưng có thể trong nhà đã xảy ra biến cố, bà cụ mới lang thang ngoài đường.
Vì vậy, tôi đã đăng ký thông báo tìm người trên tivi cho bà cụ, giúp bà tìm kiếm người nhà.
Khi thông báo tìm người nhà được phát đi không quá hai ngày, có một chiếc Mercedes màu trắng đỗ trước cửa nhà tôi. Bước xuống xe là 3 nam, 2 nữ tự xưng là con của bà cụ, trông còn khá trẻ.
Hóa ra nhà bà cụ bị phá dỡ và phải rời đi nơi khác. Bà nhận được khoản tiền đền bù 2 tỷ đồng, năm anh em tranh giành cãi nhau về khoản tiền đền bù, bức bách bà cụ bỏ nhà ra đi.
Sau khi nhận được tiền đền bù, bà cụ chia tiền cho năm người con, cuối cùng đến ở nhà con trai út. Nhưng vợ con trai út trách mắng bà mỗi ngày, còn nói nếu muốn ở nhà con dâu út, tại sao lúc chia tiền lại không cho nhà cô nhiều hơn một chút? Còn nói bà cụ bất công chia đều cho cả con gái, kích bác bà cụ có bản lĩnh thì đi ở nhà con gái.
Bà cụ không chịu được đành ở nhà con trai cả, con dâu cả cũng mặt nặng mày nhẹ trách móc, hơn nữa nhà cô có ít điều kiện nhất, còn có con đang học đại học, sao không chia thêm tiền cho nhà cô một ít.
Bà cụ lại đến nhà con gái ở nhưng đều nghe thấy mấy lời đó. Trong cơn tức giận, nhân lúc vắng người bà cụ bỏ nhà ra đi.
Bà cụ nói, bà tình nguyện nhặt ve chai ngoài đường, cũng không muốn sống chung với mấy đứa con, còn nói đây đều là do tiền bạc gây ra.
Tôi khinh bỉ nhìn năm người này nói: “Các anh chị không phải là người, mẹ của các anh chị nhặt ve chai ngoài đường, các anh chị không sợ bị sét đánh hay sao?”
Con trai cả khóc lóc nói, họ đã đi khắp nơi để tìm mẹ nhưng không thấy. Nếu không phải tôi đăng thông báo tìm người, còn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại mẹ nữa.
Năm người đều nói mình đã sai rồi, khóc nức nở trong nhà tôi.
Bà cụ lúc này từ trong phòng chạy ra, hết sức tức giận đuổi họ đi, không muốn họ quấy rầy cuộc sống của bà, còn nói bà không có sinh ra mấy đứa lang sói.
Bà cụ mắng xong chạy vội ra khỏi nhà tôi, tất cả mọi người yên lặng theo sau.
Nhìn thấy bà cụ đi vào một túp lều lợp bằng nhựa bên cạnh bãi rác, năm người đồng thời quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ tha thứ.
Ở đây tất cả mọi người đều khóc.
Tôi càng khóc nhiều hơn.
Các bạn nói xem, bà cụ có tha thứ cho mấy đứa con bất hiếu này không?
Huy Hoàng
Theo: daikynguyen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét