“Tôi từng học Thiền khoảng 5 - 6 năm trước khi có cơ hội được gặp vị Thầy của tôi ở Ấn Độ - Đức Đạt-lai Lạt-ma. Tôi còn nhớ, khi đó giữa chúng tôi có một cuộc trò chuyện nhỏ, Thầy của tôi đã hỏi rằng: “Ồ, con là diễn viên ư?”. Dừng lại suy nghĩ trong vài giây, ngài tiếp lời: “Vậy, khi con diễn xuất cảnh giận dữ, có thật là con đang tức giận không? Khi con diễn cảnh sầu bi, có thật đó là nỗi buồn của con không? Và khi con khóc, có thật là nước mắt của con đang rơi chăng?”.
Tôi mạnh dạn trả lời ngài với tư cách một diễn viên rằng đó là những cảm xúc chân thật nhất và tôi đã thật sự thả hồn vào vai diễn của mình. Thầy như nhìn sâu vào ánh mắt tôi và chỉ lặng cười. Điên loạn. Ngài cười vào chính suy nghĩ điên loạn này của tôi, vì tôi tin vào những cảm xúc kia là thật, vì sự nỗ lực làm việc của tôi, rồi chỉ để tin vào sự tức giận, hờn ghét, sầu bi, tổn thương và nỗi đau kia là có thật (…).
Điều đó hoàn toàn thay đổi cuộc sống của tôi từ ngay lần đầu tôi hiện diện trước Thầy. Không một chút hồ nghi gì. Không phải sự suy nghĩ đắn đo: “Mình phải lìa bỏ tất cả những gì mình đang có và đi vào tu viện để tu tập”, mà nó dường như là một cảm xúc đến rất tự nhiên, rằng tôi mong muốn được thực hành cùng những vị Thầy của mình, được sống trong dòng truyền giáo của Đức Phật, tiếp thu tất cả những gì tôi có thể, nguyện dâng hiến cả tấm lòng vào đây. Và kể từ đó, tôi chưa từng để mình rơi ra ngoài con đường tu tập này”.
Tôi mạnh dạn trả lời ngài với tư cách một diễn viên rằng đó là những cảm xúc chân thật nhất và tôi đã thật sự thả hồn vào vai diễn của mình. Thầy như nhìn sâu vào ánh mắt tôi và chỉ lặng cười. Điên loạn. Ngài cười vào chính suy nghĩ điên loạn này của tôi, vì tôi tin vào những cảm xúc kia là thật, vì sự nỗ lực làm việc của tôi, rồi chỉ để tin vào sự tức giận, hờn ghét, sầu bi, tổn thương và nỗi đau kia là có thật (…).
Điều đó hoàn toàn thay đổi cuộc sống của tôi từ ngay lần đầu tôi hiện diện trước Thầy. Không một chút hồ nghi gì. Không phải sự suy nghĩ đắn đo: “Mình phải lìa bỏ tất cả những gì mình đang có và đi vào tu viện để tu tập”, mà nó dường như là một cảm xúc đến rất tự nhiên, rằng tôi mong muốn được thực hành cùng những vị Thầy của mình, được sống trong dòng truyền giáo của Đức Phật, tiếp thu tất cả những gì tôi có thể, nguyện dâng hiến cả tấm lòng vào đây. Và kể từ đó, tôi chưa từng để mình rơi ra ngoài con đường tu tập này”.