Em vẫn đứng bên bờ sông trần thế,
Nét buồn vương khuất lấp thệ nguyền xưa.
Đôi mắt nào giữa chiều phai lóng lánh,
Lúc an bình em nhận được Ta chưa ?
Những biển dâu trong cuộc đời vay mượn,
Em quay lưng nên chẳng thấy thiên đường.
Ta vẫn đó ngàn năm còn độ lượng,
Đợi chờ em vào khung cửa Tâm Vương.