Hiển thị các bài đăng có nhãn VĂN. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn VĂN. Hiển thị tất cả bài đăng

Siêu, Đọa Ngay Trong Lúc Sống

 Siêu, Đọa Ngay Trong Lúc Sống


Đức Phật nói trong Kinh Tăng Chi không đợi đến chết rồi mới bị đọa, không cần chết rồi mới siêu, mà ngay trong đời sống thường nhật, mình sống bằng cái tâm tình của loài nào thì lúc đó mình đã vô cảnh giới đó trước rồi.

HỒNG HÀ NỮ SĨ ĐOÀN THỊ ĐIỂM

Bỏ qua những tranh luận của một số tác giả viết về tác phẩm Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn qua thi tài diễn Nôm trác tuyệt của Hồng Hà Nữ Sĩ Đoàn Thị Điểm, nhiều thập niên trước 1975 … Có nhiều khi tôi tự hỏi “nếu bà Đoàn Thị Điểm không diễn nôm Chinh Phụ Ngâm thì tác phẩm thi văn này có được nhiều người biết và mộ chuộng trong kho tàng gìn vàng, giữ ngọc danh tiếng quốc gia không…” ? Chỉ cần đọc hai câu thơ mở đầu Chinh Phụ Ngâm nguyên tác từ Hán văn theo thể thơ tứ ngôn của tác giả Đặng Trần Côn và biệt tài diễn Nôm của bà Đoàn Thị Điểm cũng đủ cho chúng ta nhận biết giá trị và tìm đâu có ai hơn Bà chứ !

THIỀN NGỮ THI KỆ TRONG KHOA NGHI SÁU THỜI SÁM HỐI CỦA THIỀN SƯ TRẦN THÁI TÔNG


tran thai tong Chúng con từ vô thỉ kiếp đến nay;
Bỏ mất bản tâm, không biết chánh đạo.
Rơi ba đường khổ, bởi sáu căn lầm.
Không sám lỗi trước, khó tránh hối sau”.

 

Thiền sư Trần Thái Tông (1218-1277) một con người siêu việt một nhân cách cao cả, từ tư tưởng cho đến hành động, từ trí tuệ cho đến sự nghiệp cứu độ chúng sinh, giúp dân giữ nước.

Bài học của sa mạc



Tôi nghe kể về các nhà tu ở miền Trung Đông ngày xưa, họ thường bỏ thành phố và đi vào sa mạc để tĩnh tu. Trong sa mạc, mọi sinh vật dường như bắt buộc phải tự chọn cho mình một lối sống thật đơn giản. Và trong không gian mênh mông và tĩnh mịch ấy, các tu sĩ tiếp xúc được với những hạnh phúc đơn sơ, bình thường, nhưng họ cảm thấy thật trọn vẹn.
    Sa mạc có thể dạy cho ta rất nhiều về ý nghĩa của cuộc sống, về một thái độ buông bỏ để có thể bước tới.

Chỉ là... Và câu chuyện về Thầy Viên Minh



Chỉ là..
.

Chỉ là chiếc lá đang rơi
Nhưng Người thấy hết cuộc đời nửa giây
Chỉ là một cái vẫy tay
Người cho ta thấy phút giây tuyệt vời
Chỉ là giọt nắng cuối trời 
Nụ cười như thị rạng ngời biết bao
Chỉ là hình bóng thôi sao?
Sao ta thấy rõ xôn xao lòng mình
Chỉ là ngọn nến lung linh
Soi sáng thực tại bài kinh của Người
Chia tay Người tiễn nụ cười
Hợp tan, tan hợp, tình người nào tan.

Võ học : đường về tâm pháp

Thế giới ngoại tại vốn cực kỳ phồn tạp, muôn vẻ nghìn màu và không ngừng biến động. Vạn hữu luôn trôi chảy như dòng thác đổ, luôn biến dịch trong từng mỗi sát na. Thế giới sâm la vạn tượng ở sát na này đã khác với cái thế giới trong một sát na trước đó. Vạn hữu luôn mới tinh khôi, như lần đầu tiên được sáng tạo. Do đó, chỉ có cái−giờ−đây mới là cái thực. Theo truyền thống phương Đông, tìm hiểu thế giới mà cứ mãi chạy theo hình tướng bên ngoài, đem tâm đuổi theo vật, đó là nỗi nguy hiểm khôn lường. Trang Tử bảo “Ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai. Dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi hỷ! ” (Đời ta vốn có hạn, mà cái biết thì vô hạn. Đem cái hữu hạn để theo đuổi cái vô hạn thì nguy vậy! − Nam Hoa kinh, Dưỡng sinh chủ).

Đâu của riêng ai

 Có một anh chàng nghèo khổ nhưng lại có một tâm đạo rất lớn. Mặc dù gia cảnh vất vả nhưng lúc nào anh cũng mong muốn tìm cho mình một cuộc sống hạnh phúc, một hạnh phúc chân thật và không đổi thay.

    Mỗi khi nghe nói bất cứ nơi đâu có vị thầy nào giỏi, thì dù hoàn cảnh khó khăn anh vẫn lặn lội tìm đến để cầu đạo. Nhưng qua bao năm tháng anh vẫn không đạt được những gì mình muốn, hạnh phúc mà anh tìm kiếm vẫn thấy quá xa xôi.

Tất Cả là thử thách

 Cuộc đời ơi! Tất Cả là thử thách.

Vào một ngày sinh nhật của tuổi thu đông nào đó trong không gian vắng lặng của những tuần lễ phong tỏa, cô đơn không một bóng thân nhân, nghe hạnh phúc đìu hiu và  tự bao giờ lệ đã thấm môi...

Thì bạn ơi xin mời bạn hãy nghe một bài hát  của Trịnh công Sơn “Ru Ta Ngậm Ngùi“ hoặc có thể  ngâm một bài thơ vừa nghĩ được hầu tự tặng cho mình như an ủi cho những ngày được hạnh phúc làm người...

Suy ngẫm về cái chết từ đại dịch Covid

... Chúng ta đến với thế gian này cũng chẳng khác những  người khách trọ trong khách sạn. Khách sạn thì đủ loại. Có người ở phòng sang, có người ở phòng tồi. Nếu ta biết khi hết hạn trọ là phải trả phòng để đi thì ta thấy thanh thản, nhẹ nhàng. Nhưng nếu thấy căn phòng đẹp quá, ta cứ muốn ở mãi hoặc sinh tâm chiếm hữu làm của riêng thì từ đó mới nảy sinh phiền não. Những bậc chân nhân phiêu nhiên mà đến rồi phiêu nhiên mà đi. Đó mới tâm của người thấu đạt lẽ tử sinh...

Ma lực … thông thần

 Tôi tình cờ đọc trên mạng bài thơ Sen của tác giả Nguyễn Bảo Sinh. Bài thơ chỉ có bốn câu mà thật hay:

Khi mê bùn chỉ là bùn,
Ngộ ra mới biết trong bùn có sen,
Khi mê tiền chỉ là tiền
Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm”.

Những “công án” của lương tri

Tôi thực sự thấy “sốc” khi nhận những bức ảnh từ một người bạn, qua mạng InterNet. Đó là một tập tin (file) dạng PowerPoint Show có tên We are so lucky- food and water.pss (chúng ta may mắn biết bao, với thức ăn và nước) tả cái đói kinh hoàng và thảm khốc ở châu Phi. Tập tin này mang theo thông điệp gồm nhiều câu văn ngắn cho từng slide. Tôi xin phép trích một vài câu:

RÈN TẬP THƠ VĂN - Hòa Thượng Giới Đức

 Quyển sách “Rèn Tập Thơ Văn” này đã được soạn thảo trên dưới 25 năm, chư sư và đại chúng cần biết thế nào là viết một câu thơ hay một câu văn. Không những phải đúng ngữ pháp mà câu văn ấy phải có chất văn. Chất văn là gì? Người ta hay nói văn chương. Văn là vẻ đẹp, chương là vẻ sáng. Đầu tiên chúng ta phải lập ý, vẻ đẹp, vẻ sáng đó có từ thiên nhiên vạn vật. Trong thiên nhiên vạn vật cái gì là đẹp cái gì là sáng...

TIẾNG MẸ CƯỜI

me-con-02Vu Lan về…

Vu Lan cũng như Giáng Sinh, không còn là ngày lễ riêng tôn giáo.  Đó là những dấu son thời gian của nhân văn ghi đậm nét cảm xúc của con người. Nếu Giáng Sinh là ngày lễ của Ân Tình thì Vu Lan là ngày lễ Nhớ Mẹ.

Cũng như mọi năm, Vu Lan là ngày mới hồi sinh của một chuỗi dài dấu ấn tinh thần đã cũ. Các bậc tu hành Phật giáo xuống lại cuộc đời sau mùa An Cư Kiết Hạ.

Không mong cầu thay đổi, mà hãy cảm nhận trọn vẹn

Tôi nhớ một lần, vài năm trước đây, ngồi trong phòng của vị bác sĩ phân tâm học của tôi, tôi kể cho ông ta nghe về một cuộc gây gổ xảy ra giữa tôi với một người rất thân. Tôi không còn nhớ rõ chi tiết, nhưng hình như lần đó tôi có làm một việc gì mà người ấy rất giận, nhưng đối với tôi thì sự nóng nảy của cô ta là hoàn toàn vô lý và không chính đáng chút nào hết. Và trong lúc kể lại câu chuyện ấy, chính tôi cũng vẫn còn đang tức giận.

The Coronation* – Thế giới thời Corona

Trong nhiều năm, những chuẩn tắc thông thường đã bị kéo giãn tới điểm đứt gãy, như một sợi dây thừng bị kéo mỗi lúc một căng, chỉ chực chờ một con thiên nga đen tới mổ cho một phát là đứt thành hai. Giờ khi sợi dây đã đứt rồi, liệu chúng ta nên buộc hai đầu bị đứt lại với nhau, hay nên tháo các lọn thừng, thử xem ta có thể dệt nên được gì khác không?

Chánh niệm là liều thuốc tốt nhất

"Tôi đã tốt nghiệp đại học y và khi đang thực tập trong ngành sức khỏe gia đình, tôi được gặp Sư ông Thích Nhất Hạnh và Tăng đoàn của Sư ông. Sau đó không lâu, bạn tôi mất đột ngột trong một tai nạn. Sự ra đi của anh giúp tôi quyết định đi theo con đường thực hành của Phật giáo. Tôi rời bỏ ngành y sau bảy năm học tập và trở thành một sư cô.

Tình Người Trong Cơn “Đại Dịch”

“…Sá chi cuộc đời dâu bể hôm nay / Uống nữa đi dù là rượu độc / Ta sắp cạn bầu cho tiệc hôm nay / Tiệc của người, tiệc của trần ai / Ai mặc kệ, ta buồn người xa xứ / Đừng hỏi ta, những ngày xưa cũ / Qua hết rồi thuở gối đất nằm sương /
Ta hận ta làm người buổi nhiễu nhương / Ta hận đời hận khắp muôn phương / Bởi sông, núi là mồ hoang mả lạnh / Có phiền ta đưa bạn đi quanh / Để bạn biết cuộc trần dâu bể / Chỗ này là mồ chôn quá khứ / Nơi kia là thành quách điêu tàn /
Bạn đang ngồi chỗ của vạn người quen / Đã chết trận mà mộ bia không còn nữa / Bên kia núi là mặt trời rực đỏ / Cháy một màu, màu máu tháng Tư…/ ( thơ Nguyễn Thanh Khiết)

Thực tập bốn pháp phòng hộ thân tâm trong mùa đại dịch

Trong những ngày tháng “an cư” giữa mùa đại dịch một hôm tôi bỗng nhận được email của một vị thầy cố vấn giáo hạnh gởi cho bốn pháp phòng hộ thân tâm trong mùa đại dịch và gợi ý tôi viết thành một bài cho anh chị em huynh trưởng Gia Đình Phật Tử tham khảo để thực hành trong những ngày tháng giông bão này. Nhận thấy thực tập bốn pháp phòng hộ này có thể giúp cho người phật tử tạo được sự an lạc thân tâm trong thời gian áp dụng cách ly toàn xã hội này nên tôi xin được chia sẻ với cộng đồng xã hội.

Thành Phố - (buồn thiu) Dõi Theo - Covid – 19

“Nào thơ, nào rượu dập dìu
Trông trăng tựa gió đìu hiu (buồn thiu) một mình…”
                                            (Cao Bá Nhạ)

Hay là:

“…Thành phố nào vừa đi đã mỏi.
Đường quanh co quyện gốc thông già.
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa.
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em….!
……………………………..