Chuyến xe bus đông đúc đã mang lại cảm giác vô cùng khác lạ. Ông ngước nhìn xung quanh, nhìn mọi người và thấy cuộc sống tự nhiên ý nghĩa hơn. Nhưng ngày càng có nhiều người lên xe và khoảng trống trên xe đang dần bị thu hẹp lại. Đang mơ màng bởi những cảm giác khác lạ thì đột nhiên có tiếng quát ở bên tai: "Ông không thể nhường chỗ ngồi cho người phụ nữ có bầu được sao? Thưa quý ông!".
Ông gần như bất động trong giây lát và ngay lập tức rời khỏi chỗ ngồi. Những ánh mắt của mọi người trên xe đổ dồn về phía ông, khiến ông cảm thấy vô cùng xấu hổ, đặc biệt là ánh mắt tức giận của cô gái đó. Người quát ông là một cô gái còn khá trẻ và xinh đẹp. Cô gái ngay sau đó liền cẩn thận đỡ một bà bầu đang đứng ngồi xuống chiếc ghế mà ông vừa ngồi. Ông cũng xuống xe ngay ở trạm tiếp theo và tự đi bộ tới công ty vì không chịu được những anh mắt soi mói trên xe.
Hai tuần sau, người đàn ông lại bất ngờ chạm mặt cô gái trên xe bus một lần nữa. Cô gái đến công ty để phỏng vấn và ông chủ của công ty đó không ai khác chính là người đàn ông trên chiếc xe bus lần trước. Họ nhận ra nhau, và cô gái nghĩ rằng cuộc phỏng vấn đến đây là kết thúc.
Nhưng không, ông chủ bất ngờ đưa ra một thử thách:
- Nếu muốn được vào công ty tôi làm, bây giờ bạn hãy đi lau sạch lại hết tất cả giày của nhân viên công ty để ở ngoài cửa. Nếu bạn làm được tôi sẽ nhận bạn.
Ngay sau khi người đàn ông đưa ra yêu cầu này, cô gái đã suy nghĩ: "Mình có nên đánh đổi nhân phẩm của bản thân chỉ để đổi lấy công việc không? Nhưng hiện tại hoàn cảnh gia đình đang khó khăn, bố lại còn bị bệnh. Hơn nữa, đây là một công việc tốt, khối người mơ còn chả được...". Suy nghĩ một lúc, cô gái đi thẳng ra cửa lau từng đôi giày một cách cẩn thận trước sự ngỡ ngàng của ông giám đốc cũng như mọi người trong công ty.
Ông chủ cảm thấy mình đã làm hơi quá, mặc dù cô gái đó trên xe bus đã làm ông mất mặt. Nhưng suy cho cùng, cô gái làm việc đó cũng xuất phát từ suy nghĩ tốt. Ông tiến lại gần cô gái và nói:
- Tôi đã xem CV xin việc của cô, cô là một cô gái tài năng. Nhưng cái tôi đánh giá cao ở cô chính là khả năng nhẫn nhịn, biết cái gì tốt cho mình. Tôi quan sát thấy cô lau những đôi giày khá cẩn thận, chứng tỏ cô là người tỉ mỉ, chu đáo trong công việc. Tôi rất ấn tượng và chúc mừng cô đã được nhận vào làm ở công ty.
Cô gái rất vui mừng và cám ơn ông chủ. Nhưng cô nói:
- Ông đếm xem, tôi đã lau được 10 đôi giày, mỗi đôi là 20 nghìn đồng. Hãy trả tôi 200 nghìn tiền công lau giày, sau đó tôi sẽ đến làm việc.
Ông chủ đã đưa cho cô 200 nghìn và hẹn ngày đến làm việc. Cô gái sau đó đã chia số tiền nhỏ cho những người ăn xin có hoàn cảnh khó khăn hơn.
Kể từ đó, công ty đã có thêm một nhân tài, một người có năng lực thực sự và góp phần vào sự phát triển của công ty.
Thời gian sau, khi ông chủ hỏi về chuyện cũ:
- Tại sao cô lại chấp nhận làm việc cho công ty, khi mà tôi đã hạ thấp nhân phẩm cô như vậy?
Cô gái bình tĩnh cúi người trả lời:
- Chỉ cần cho tôi cơ hội, tôi sẽ cố gắng bằng mọi cách để có được nó.
Ông chủ mỉm cười hài lòng vì mình đã có một nhân viên có tấm lòng cao quý, biết nhẫn nhịn đúng lúc. Và đặc biệt cho chúng ta thấy không phải lúc nào cúi mình cũng là hành động đáng khinh. Hãy biết nhìn nhận cuộc sống và trân trọng cơ hội của mình một cách chân thành.
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét