Một hôm ông được đưa đi xem phố xá của thị thành. Ông ngạc nhiên khi nghe một thứ âm thanh kỳ lạ nên muốn tìm hiểu. Ông đi lần đến căn phòng đằng sau một tòa nhà và thấy một em bé đang kéo đàn. Thì ra những âm thanh chói tai ò, ò, e, e,… mà ông nghe được phát xuất từ cây đàn này. Hỏi ra ông được biết đó là cây vĩ cầm. Từ đó ông nói, ông không bao giờ muốn nghe tiếng vĩ cầm nữa.
Hôm sau, ông nghe trong một góc phố khác những âm thanh du dương nhu vuốt ve đôi tài già yếu của ông. Núi rừng nơi ông sinh ra và lớn lên không có các âm thanh này. Ông lại đi tìm nữa. Đến nơi, ông thấy một bà lớn tuổi đang kéo vĩ cầm, bản nhạc là một sonata.
Bây giờ ông mới vỡ lẽ là mình sai. Tiếng ò e chói tai ông nghe hôm qua không phải do cây vĩ cầm, cũng không phải do cô bé, mà đó chỉ là những nốt nhạc chưa thuần thục mà thôi.
Ngày thứ ba, ông già nhà quê lại nghe được tại một góc phố khác một thứ âm thanh tuyệt vời, vượt hẳn tiếng vĩ cầm của bà nhạc công ngày qua. Đó là âm thanh của một dàn nhạc giao hưởng. Nhạc lúc thì dìu dặt như thác nước trong lành của mùa xuân, lúc vi vu như tiếng gió reo giữa rừng thu, lúc líu lo như chim hót trên cành sau trận mưa giông. Có lúc tiếng nhạc đẹp huyền ảo như sự an lành trong hang động vào những đêm đông tĩnh mịch. Sở dĩ có một bản nhạc hay như vậy vì những người chơi đều là danh cầm và biết cách hòa âm.
Cuộc sống có rất nhiều cung bậc, tiết tấu,… nếu biết cách “hòa âm” thì chúng ta sẽ có được những bản giao hưởng tuyệt vời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét