DUYÊN PHẬN


Phận người như lá trôi sông
Ven bờ hay ở giữa dòng... tuỳ duyên!

Kẻ đi lưu lạc trăm miền
Người về đóng cửa toạ thiền tỉnh tu,
Kẻ đi gieo oán gây thù
Người về an lạc với từ bi tâm,
Kẻ thì hoang phí trăm năm
Người từng hơi thở ươm mầm vô sinh.

Chẳng do thiên hạ hay mình?
Do duyên thiện ác ta sình hay sen,
Đáng gì danh lợi bon chen
Mãi lo phóng dật mà quên một ngày.

Cuối đời buông hết xuôi tay
Về đâu với những dặm dài tử sinh?
Lên mây hay lại xuống sình?
Đoạ siêu khổ lạc mỗi mình ta hay,

Duyên lành phơi phới đường mây
Vụng tu duyên xấu đoạ đày tử sinh.


05.04.2017

Toại Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét