Con người có tổng cộng 5 giác quan cơ bản, tuy vậy rất nhiều lần chúng ta nghe thấy cụm từ "giác quan thứ 6" hay linh cảm, linh tính. Vậy "giác quan thứ 6" thực sự là gì?
Năm 1920, lần đầu tiên khái niệm “Giác quan thứ 6” đã được nhà khoa họcRudolf Tischner, người Đức xây dựng và phát triển.Ông định nghĩa khái niệm này bằng cụm từ Extra Sensory Perception (ESP), ám chỉ năng lực tri nhận thông tin thông qua một loại giác quan nằm ngoài 5 giác quan cơ bản.
Năng lực ESP được ông tổng kết trong 5 khả năng phổ biến là khả năng thần giao cách cảm, xuyên thấu, dự đoán tương lai, tác động sự vật bằng ý chí và nhìn lại quá khứ.
Tiến sĩ Howe thuộc trường ĐH Melbourne (Australia) đã nhận định:
"Một sự thật là nhiều người có thể cảm nhận, linh cảm, tưởng tượng được một điều gì đó mà không cần phải dựa vào giác quan truyền thống như nhìn, nghe, nếm, ngửi và chạm để xác định. Khả năng này được cho là giác quan thứ 6".
Giới khoa học coi “giác quan thứ 6” như một vấn đề khoa học đặc biệt cần được nghiên cứu và giải mã một cách nghiêm túc.
Liệu con người có thể cảm nhận và nhìn thấy được tương lai của mình để thoát khỏi những thảm họa phía trước?
Những câu chuyện có thật liên quan đến "giác quan thứ 6"
Thực tế, đã có nhiều minh chứng cho "giác quan thứ 6":
Câu chuyện thời xưa
Nhà bác học Nga, Mendeleev (1834 - 1907), người phát minh ra định luật tuần hoàn các nguyên tố hóa học, đã nhìn thấy rõ toàn bộ bảng tuần hoàn hiện ra trước mắt trong giấc mơ.
Trong giấc mơ, bảng tuần hoàn hóa học đã hiện rõ ra trước mắt nhà bác họcMendeleev.
Điều này có thể giải thích được bởi lẽ ông đã nghiên cứu hàng chục năm về vấn đề này và đến khi “chín muồi”, kết quả hiện ra trong giấc mơ, ông chỉ việc ngồi bật dậy ghi chép lại.
Trong lịch sử, không những các nhà khoa học, các nhà quân sự mà cả những nhà chính trị cũng có khả năng linh cảm, tiên tri trước một số vấn đề. Một số người nổi tiếng cũng nhờ "giác quan thứ 6" mà thoát chết.
Cựu Thủ tướng Anh Winston Churchill (1874 - 1965).
Cựu Thủ tướng Anh Winston Churchill (1874 - 1965) đã một lần thoát chết trong trận oanh tạc của không quân phát xít Đức, do linh tính mách bảo.
Năm 1944, ông Churchill vừa chuẩn bị rời trận địa tên lửa thì máy bay oanh tạc của Đức ập đến. Người tài xế vội vàng nổ máy cho xe đi. Không hiểu sao,Churchill không chịu vào xe mà vòng chạy ra phía sau.
Đúng lúc ấy, một quả bom nổ ngay cạnh cửa xe, làm thành một hố bom lớn, ngay chỗ Churchill vừa đứng. Trong tập hồi ký của ông, Churchill viết: "Dường như có một sức mạnh nội tâm đã mách bảo tôi phải rời ngay chỗ đứng".
Hình minh họa.
Năm 1994, thời báo Scandal Times của Mỹ đã đăng một câu chuyện lạ về giấc mơ của một người mẹ.
Đó là vào năm 1865, một cậu bé tên là Maks Hoffman 5 tuổi ở bang Wisconsin (Mỹ) đã qua đời bởi căn bệnh tả và mọi người đã chôn chú bé.
Ngay đêm hôm bị chôn cất, người mẹ đã nghe thấy tiếng cậu con trai của mình kêu cứu trong giấc mơ. Bà liền gọi chồng xin ông cứu con nhưng người chồng từ chối và cho rằng vợ mình vì quá thương nhớ con nên thế.
Nhưng đêm sau nữa, bà mẹ lại mơ thấy con mình kêu cứu trong tư thế nằm nghiêng về phía bên phải, 2 tay xếp dưới má phải. Bà đã cầu xin người nhà làm theo ý nguyện của mình. Thương tình, mọi người đồng ý và đào mộ cậu bé lên.
Khi nắp quan tài vừa mở, ai cũng sửng sốt vì thấy cậu bé nằm đúng tư thế mà người mẹ nhìn thấy trong mơ.
Dù không còn có dấu hiệu của sự sống nhưng người cha bỗng nhiên bế cậu bé lên mặt đất và làm hô hấp nhân tạo.
Sau 1 giờ, cậu bé đã tỉnh. Cả gia đình đưa cậu bé đến bệnh viện và ít ngày sau thì bệnh tả đã được chữa khỏi hoàn toàn. Maks Hoffman đã sống tới 80 tuổi (1860-1940) tại thành phố Lincoln (bang Iowa, Mỹ).
Vật kỷ niệm quý giá nhất đời ông là cái núm sắt nhỏ ở nắp quan tài mà từ trong đó, ông đã được cứu sống nhờ giấc mơ của người mẹ.
Vụ lở đất kinh hoàng tại Abefan năm 1966.
Vào năm 1966, trong một buổi sáng lạnh lẽo tại ngôi làng chuyên về khai thác than nằm ở miền Nam xứ Wales, Abefan, người ta bất ngờ nghe thấy một chấn động khủng khiếp.
Sự dồn nén của nước và các mảnh vỡ tích tụ từ việc khai thác mỏ đã gây ra một tảng đất cực lớn lở xuống từ trên núi phá hủy bất cứ thứ gì nằm trên đường đi của nó.
Trận sóng thần của đá và đá phiến sét đã phá hủy toàn bộ các lớp học tại trường tiểu học Pantglas. Chỉ trong giây lát, 116 trẻ em và 28 người lớn đã bị chôn sống dưới lớp bùn đen ẩm ướt dày cả mét.
Trước ngày xảy ra thảm họa trên, Eryl Mai, một nữ sinh học ở trường tiểu học Pantglas đã nói chuyện với mẹ mình rằng mình đã mơ thấy các lớp học bị phá hủy và không có ai ở đó.
Tất cả bị che phủ bởi một cái gì đó có màu “đen”. Cha mẹ cô bé đã không hề tin vào những gì cô bé nói dẫn tới việc Eryl và 115 bạn học của mình thiệt mạng trong ngày sau đó.
Và đứa trẻ đã chết vào ngày hôm sau khi bị chôn sống cùng với hai người bạn khác của mình là Peter và June trong vụ lở đất kinh hoàng ở Abefan, ngày 21/10/1966.
Theo Trí Thức Trẻ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét