Không, chẳng tốt tí nào, nó là xấu. Khi bạn làm việc gì đấy chỉ theo bổn phận, không có tình yêu, bạn đang làm hại bản thân bạn và bạn đang làm hại cả người khác nữa, bởi vì nếu bạn không làm việc đó từ tình yêu bạn sẽ cảm thấy rằng người khác phải biết ơn, bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đã làm ơn cho người khác. Bạn sẽ đợi trả ơn - trong thực tế bạn sẽ tạo ra yêu cầu, thô thiển hay tinh vi: "Bây giờ, anh phải làm cái gì đó cho tôi, tôi đã làm quá nhiều cho anh rồi."
Khi bạn làm cái gì đó xuất phát từ tình yêu, bạn làm việc đó mà chẳng có ý nghĩ nào về đền đáp cả. Đấy không phải là mặc cả, bạn làm điều đó bởi vì bạn hạnh phúc khi làm nó; người kia không phải biết ơn. Không phải vì tình yêu không có đền đáp, tình yêu được đền đáp hàng nghìn lần - nhưng duy nhất tình yêu được đền đáp, không bao giờ có bổn phận.
Trong thực tế nếu bạn đang thực thi bổn phận với ai đó, người ấy sẽ chẳng bao giờ có khả năng tha thứ cho bạn. Bạn có thể thấy điều ấy ở con trẻ: chúng chẳng bao giờ có thể tha thứ được cho bố mẹ chúng. Bố mẹ chúng phải làm bổn phận lớn. Thật khó mà tha thứ cho những người đang thực thi bổn phận.
Kính trọng nảy sinh với những người đã yêu bạn, không theo bất kì nghĩa bổn phận nào mà chỉ từ vui vẻ tột đỉnh. Thấy khác biệt này. Mẹ yêu bạn chỉ bởi vì bà ấy cảm thấy tình yêu với bạn; dù bạn có đền đáp hay không thì cũng chẳng can hệ gì. Không có mặc cả trong đó; đấy không phải là hợp đồng, đấy không phải là việc kinh doanh. Nếu bạn không đền đáp, bà ấy cũng chẳng bao giờ nói tới, bà ấy sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới việc đó. Trong thực tế bà ấy đã đạt tới nhiều vui vẻ trong khi yêu bạn đến mức còn gì nữa đâu để bà ấy trông đợi?
Người mẹ bao giờ cũng cảm thấy rằng bà ấy không thể làm được nhiều như bà ấy muốn làm. Nhưng nếu người mẹ đang làm việc đó theo bổn phận, bà ấy cảm thấy rằng bà ấy đã làm quá nhiều và bạn đã phản bội bà ấy, bạn đã không đền đáp tình yêu của bà ấy. Và bà ấy sẽ thường xuyên nhồi nhét vào đầu bạn rằng bà ấy đã làm cái này cái kia, và rằng bà ấy đã cưu mang bạn suốt chín tháng mười ngày trong bụng... rồi bà ấy còn kể đi kể bao nhiêu chuyện. Điều đó chẳng giúp tạo ra được tình yêu, nó đơn giản giúp cho li tán. Trẻ con trở nên rất, rất giận.
Tôi biết một đứa trẻ... Tôi đã ở với gia đình đó, và người mẹ lôi đứa con trai ra trước tôi. Họ muốn tôi dạy cho thằng bé đôi điều bởi vì nó rất vô ơn. Tôi biết rất rõ gia đình này; tôi biết cả người bố và người mẹ, cho nên tôi biết tại sao nó vô ơn. Họ đã làm tất cả những gì họ có thể làm nhưng bao giờ cũng xuất phát từ cảm giác nghĩa vụ.
Tôi bảo họ, "Các bạn chịu trách nhiệm. Các bạn chưa bao giờ yêu thằng bé cả, nó cảm thấy bị tổn thương. Các bạn chưa bao giờ cho phép nó cảm thấy có giá trị. Tình yêu của các bạn không phải là tình yêu, nó chỉ tựa như tảng đá cứng đè lên trái tim thằng bé. Bây giờ nó lớn lên và có khả năng nổi dậy chống các bạn, đó là lí do tại sao nó nổi dậy."
Đứa bé nhìn tôi với lòng biết ơn... rồi oà khóc. Nó nói, "Bất kì ai đến gia đình này, bất kì vị khách nào, bất kì bạn bè nào, con cũng đều bị đem ra trước toà án - mọi người đều phải dạy cho con. Thầy là người đầu tiên... Đây đúng là trường hợp như thế. Những người này đã tra tấn con còn mẹ con thì suốt ngày ca cẩm, "Tao cưu mang mày trong bụng suốt chín tháng mười ngày". Còn con thì bảo với mẹ, "Nhưng con có yêu cầu mẹ làm như thế đâu. Điều ấy chẳng liên quan gì với con cả, đấy là việc của mẹ, mẹ quyết định thế. Thế sao mẹ không phá thai đi? Con đâu có can thiệp vào. Tại sao trước hết mẹ đã mang thai? Con có xin vào vị trí ấy đâu!" Và tôi biết nó đang giận, nhưng nó phải.
Bây giờ bạn hỏi: "Phục vụ mọi người theo bổn phận có phải là điều không tốt không?" Không, trong thực tế nếu bạn phục vụ mọi người theo bổn phận, bạn sẽ trở thành kẻ tra tấn họ, bạn sẽ trở thành rất chi phối họ. Đấy là cách chi phối, đấy là chính trị.
Bắt đầu từ việc xoa bóp chân họ, chẳng mấy chốc bạn sẽ leo lên cổ họ, chẳng mấy chốc bạn sẽ giết họ. Và cũng tự nhiên, khi bạn bắt đầu xoa bóp chân họ, họ sẽ duỗi chân ra, họ nói "tốt lắm" - rồi họ chẳng biết cái gì sẽ xảy ra.
Mọi công bộc chẳng chóng thì chầy cũng đều trở thành chính khách. Đấy là đúng cách để bắt đầu cuộc đời chính trị của bạn: trở thành người phục vụ quần chúng. Phục vụ mọi người theo nghĩa bổn phận và thế thì chẳng chóng thì chầy bạn có thể nhảy lên đầu họ, thế thì bạn có thể khai thác họ. Thế thì bạn có thể chà nát họ, và họ thậm chí chẳng thể thốt ra một tiếng kêu nào bởi vì bạn là công bộc. Để trở thành thầy của nhân dân, việc bắt đầu là từ phục vụ quần chúng.
Toàn bộ cách tiếp cận của tôi ở đây là để làm cho bạn tỉnh táo với những cái bẫy này. Đấy là các trò, trò bản ngã. Nhân danh khiêm tốn, khiêm nhường, phục vụ, bạn đang tiến hành trò bản ngã. Hãy làm, nhưng chỉ làm từ tình yêu; bằng không thì đừng làm. Xin chớ có làm. Tốt hơn cả là bạn đừng làm gì cả.
Bạn sẽ có khả năng làm, bởi vì chẳng ai có thể không làm một cách liên tục. Năng lượng được tạo ra, và bạn phải đem cho nó - nhưng cho từ tình yêu. Khi bạn cho từ tình yêu, bạn cảm thấy biết ơn người khác bởi vì người đó đã chấp nhận tình yêu của bạn, người đó đã chấp nhận năng lượng của bạn, người đó đã chia sẻ với bạn, người đó đã đỡ gánh nặng cho bạn.
Làm chỉ khi bạn có thể cảm thấy biết ơn người mà bạn đã làm cho, không vì cái gì khác.
Osho
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét