TRỞ VỀ (1)
Rồi như chiếc lá rơi về cội
Xin bón tình ta xuống ruộng đời
Chút máu xương này là tro bụi
Sẽ hòa tan vô lượng đất trời
Còn tiếc thương gì hương sắc cũ
Một hồn du tử bóng trăng soi
Thênh thang nẻo hạnh hồi chuông nguyện
Ánh nguyệt nghìn xưa nở trắng đồi.
Rồi như con nước nhập trùng dương
Vỗ nhịp ngàn năm dẫu phím chùng
Ta hát trường ca từ vô thỉ
Vui cùng vạn hữu đến vô chung.
Đã biết ra đi là trở lại
Thì tiếc gì thân tứ đại này
Thênh thang nẻo hạnh cùng mây trắng
Một hồn du tử gió sương bay.
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ (2)
Như mây đầu núi giăng sương trắng
Tan hợp từ trong mỗi sát na
Trăm cuộc đầy vơi tuồng ảo mộng
Về đâu? Đâu cũng chốn quê nhà!
Bỏ lại bên bờ bao huyễn tưởng
Thuyền mây nhẹ lướt sóng bình an
Ngàn khơi diệu hữu từ con sóng
Muôn đời vẫn vỗ tự hồng hoang
Chiếc áo phù hoa là hư ảnh
Rũ sạch phong trần, gội tuyết sương
Một màu trăng sáng hồn du tử
Huyền Không thanh thoát một hồi chuông.
Lê Văn Trung
TRỞ VỀ (3)
Ta về
Lều cỏ
Trăng hòa nguyệt
Hồn mây
Du tử
Lạnh đồi sương
Đèn soi
Thắp lá rừng không hết
Gió ngàn trong vắt từng hồi chuông
Con chim gõ kiến bên đồi vắng
Tiếng mõ công phu nhịp nhịp đều
Gọi ta như gọi miền thinh lặng
Thôi kiếm tìm giữa đám rong rêu.
Ôi lòng ta trải như sương mỏng
Thảm rêu mềm mượt giấc bình an
Trăng sáng hay hồn ta tỏa nguyệt
Hay trăng vừa nở đóa sen vàng!
Lê Văn Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét