Mọi thứ đều ổn từ khi chúng tôi cưới nhau dưới thời hậu bao cấp. Cầu chì hỏng: "anh ơi"; quả bếp Liên Xô bị giật: "anh ơi"; xe xịt lốp: "anh ơi"; nước không lên gác "anh ơi"... Còn thì con bú: "em ơi"; con tè: "em ơi"; giặt quần áo: "em ơi"; nấu cơm: "em ơi"...
Làn sóng đổi mới cũng làm chúng tôi khá khẩm lên một chút và bắt đầu tính đến phải mua nồi cơm điện cho nó đỡ vất vả. Tất nhiên là thiết bị điện có dính tới rơ le nhiệt và hẹn giờ là kỹ thuật cao nên tôi phải đi mua. Cũng may là được sang tận Thái Lan để mua Sharp chứ không phải mua Covina. Nồi hoạt động ngon lành nhưng vợ lại bảo: "em chỉ quen đong gạo bằng cái ống bơ, bây giờ cầm cái cúp nhựa nó thế nào ấy". Thế là tôi đề mô ngay việc xúc gạo áng chừng cho cả nhà ăn, tiện tay vo gạo thổi cơm đề mô tiếp: chả thừa tí cơm nguội nào. Vợ tôi lấy làm thích thú và thỏ thẻ: "đây là việc có kỹ thuật và công nghệ nên anh phải đảm nhận". Từ đấy trở đi tôi là người lo nồi cơm, dù gạo quê ta hay gạo Thái đều căn nước ngon lành, thậm chí cần ăn cháy tôi cũng điều chỉnh được.
Vài năm sau chúng tôi lại khá hơn và cần mua máy giặt cho nó đỡ công sức và chóng khô quần áo, nhất là những ngày trời nồm. Tôi lại đảm nhận việc vác tiền đi sắm con Hitachi cho nó quậy khỏe, rồi lắp ống nước, van, ống xả... Đối với vợ tôi thì công nghệ này quả là phức tạp với hàng đống nút bấm, lại không rõ giặt màu nào với màu nào. Tôi đành phải đi mua tiếp cái giỏ đựng quần áo rồi về đề mô: đây nhá vứt màu vào đây, trắng vào đây, khi nào đầy giỏ thì cho vào thế này, bấm thế này nó tự cân nước rồi cho một chén bột giặt là xong. Khi xong vợ tôi lại lúng túng không biết làm thế nào mở nắp để gỡ cái đống xoắn tít ấy ra. Thế là tôi phải đảm nhận nốt. Đề mô mấy lần thì vợ nức nở khen tôi làm tốt và chẳng biết từ bao giờ giặt quần áo thành việc của tôi.
Tiếp đó là điều hòa, lò vi sóng, máy vi tính... đều là công nghệ cao nên dĩ nhiên do tôi vận hành và bảo dưỡng. Một ngày đẹp trời tôi cần khoan mấy cái lỗ trên tường sợ bụi chui vào máy tính nên đi mua cái hút bụi để khoan đâu bảo thằng cu hút đấy. Tối hôm ấy thay vì quét nhà như mọi khi vợ bảo tôi đề mô cái máy hút bụi xem. Tôi say sưa giải thích đây là máy công nghệ kép áp dụng cả cyclone lẫn túi lọc nên hút nước vô tư. Chỉ mấy lướt là bụi biến sạch. Nhưng tháo lắp hộp bụi lại là công việc kỹ thuật cao nên tôi lại phải đảm nhận. Thế là từ đó hàng tối tôi phải múa cái máy hút bụi còn cái chổi đót vợ không sờ đến nữa mà chỉ dùng mỗi khi tôi cần cái gì đó để rình đánh chuột chạy ngang qua hành lang trước cửa.
Thế mà công nghệ vẫn tiếp tục phát triển với máy rửa bát. Lúc đề mô thì ngon vì toàn dùng bát đĩa cốc sạch cho vào. Lúc vận hành thật tôi mới thấy cái việc nặng nhất chính là dọn sạch thức ăn dính trước khi cho vào máy, khi xong thì xếp ra gẫy cả lưng mà không hết.
Bây giờ tôi bắt đầu không biết thời gian của mình đi đâu mà nhanh thế. Đi làm về lo đón một đứa ở trường. Về đến nhà là đặt nồi cơm, quẳng túi thịt bò hay gói xúc xích Đức vào lò vi sóng cho tan băng. Sau đó hì hục cho đồ vào máy giặt, luôn mồm mắng bọn trẻ con vứt nhầm đồ màu vào đồ trắng hay quên tiền trong túi quần. Khi máy đã quay định tranh thủ xem thời sự thì cả hai cái TV đã bị chiếm để xem phim Tàu hay Hàn. Cơm cháo xong thì vận hành máy rửa bát rồi phơi quần áo. Mà muốn phơi thì phải cất quần áo khô đi nên cũng mất ối thời gian. Rồi đến vận hành máy hút bụi. Vừa rảnh định ngồi máy tính thì đã có đứa chơi game máy ngon, vợ chiếm máy cũ chơi lines. Lúc cả hai máy rảnh thì mình cũng đến lúc phải đi ngủ. Tranh thủ thời gian đọc thêm vài từ mới hay ôn lại một khái niệm kỹ thuật đã là quý hóa lắm rồi. Có vui vẻ uống bia sau giờ làm cũng được nhưng ngần ấy việc vẫn đợi ở nhà, trừ khi đi công tác xa hẳn.
Một ngày đẹp trời vợ tôi vui mừng báo tin một phát minh công nghệ cao nữa: con cừu Dolly!
Trưởng hội râu quặp.