Hãy biết cho đi!

Ở một ngôi làng xa xa trồng hoa màu nọ, vào mỗi mùa thu hoạch người ta đều lưu lại những cây hoa màu của bốn góc rẫy dành cho những người khác cần dùng, nếu người nào cần thì có thể dùng không phân biệt quen hay lạ.
Người chủ vườn cho rằng, ông trời đã giúp cho họ có được những vụ mùa sung mãn, vì vậy để đền ơn trời đất họ đã lưu lại những phần hoa màu đó để giúp đỡ cho những người gặp khó khăn hơn họ. Họ cho rằng chia sẻ là một sựđền ơn, chia sẻ là một đức tính tốt đẹp.


Ở Hàn Quốc, hai bên đường đi người ta trồng rất nhiều hồng. Mỗi một mùa sau khi thu hoạch người ta thấy trên những cây hồng, đóđây vẫn còn trái chín. Nhiều người khách qua đường thấy vậy tự hỏi rằng, những trái hồng vừa chín vừa đẹp như thế sao người ta không hái, tiếc nhỉ! Nhưng người chủ trồng hồng bảo, cho dù những trái hồng đó chín mọng thu hút đến đâu cũng không hái hết, vì những trái hồng đó đặc biệt để dành cho những con chim khách làm thức ăn vào mùa đông.
Điều gì đã khiến những người ở đây có thói quen lưu lại những trái hồng trên cây như vậy. Thì ra đây là nơi trú đông của những đàn chim khách. Cứ mỗi mùa đôngđến chim khách bay về tụ hội làm tổ trên những cây hồng.
Có một mùa đông năm ấy, trời đặc biệt lạnh, tuyết rơi nhiều, có khoảng vài trăm con chim khách không tìm được thức ăn nên trong một đêm đã chết hết vì đói lạnh. Mùa hồng năm sau, những cây hồng đang nảy lộc đâm chồi chuẩn bị khai hoa kết quả thì lạ thay có một loại sâu lạ đột nhiên xuất hiện cắn phá những cây hồng. Năm đó những vườn hồng gần như tuyệt chủng.
Từ đó mỗi năm, cứ vào mùa thu khi người ta hái hồng, người ta đều lưu lại những trái hồng thưa thớt trên cây để làm thức ăn cho những con chim khách vào mùa đông. Chính nhờ những trái hồng còn lưu lại trên cây đã thu hút nhiều chim khách đến đây trú đông. Chim khách hình như cũng biết cảm ơn nên khi mùa xuânđến nó chưa bay đi vội, suốt ngày chăm chỉ bắt những con sâu lạ trên cây hồng, thế là bảo đảm mùa hồng năm đó rất được mùa.
Trong lúc thu hoạch chớ quên lưu lại một phần thành quả của mình cho người khác. Vì dành cho người khác phần dư của mình chính là lưu lại phần hy vọng cho chính mình. Trong môi trường sinh thái đều có sự tương quan nhau, đều dựa vào nhau mà tồn tại, một cái phồn vinh thì cái kia cũng phồn vinh và ngược lại.
Cho đi, là một niềm vui. Vì cho đi không phải hoàn toàn mất đi, mà là một cách thu hoạch cao thượng. Cho đi là một niềm hạnh phúc, vì cho đi khiến tâm hồn mình thêm rộng lượng và cũng đem lại hạnh phúc cho chính mình.


Hạnh Giải trích dịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét