Chuyện kể, có một con tuấn mã đang đợi bá nhạc đến để mang nó đi. Một hôm, có một người thương nhân đến hỏi: “Ngựa ơi có bằng lòng đi theo ta không?”
Con tuấn mã lắc đầu nói: “Ta là một chiến mã tốt, làm sao có thể đi theo chở hàng cho ngươi được chứ?”
Hôm khác, một binh sĩ đến hỏi: “Ngươi có bằng lòng đi theo ta không?”, con tuấn mã lại lắc đầu nói: “Ta là một chiến mã tốt, sao có thể đi phục vụ một binh sĩ bình thường như ngươi được?”
Rồi một người thợ săn đến hỏi: “Ngươi có bằng lòng đi theo ta không?”, con tuấn mã vẫn lắc đầu nói: “Ta là một chiến mã tốt, sao có thể đi làm đầy tớ cho ngươi được chứ?”
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, con tuấn mã này vẫn mãi không tìm được cơ hội lý tưởng như nó mong muốn.
Thế rồi một hôm, một vị khâm sai đại thần của triều đình phụng mệnh đi tìm kiếm một con ngựa tốt, tuấn mã liền tìm đến vị khâm sai và nói: “Ta chính là con chiến mã mà ông đang muốn tìm đây!”
Khâm sai đại thần hỏi: “Vậy ngươi có thuộc đường đi của nước chúng ta không?”, con tuấn mã lắc đầu.
Khâm sai đại thần lại hỏi: “Vậy ngươi đã có kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường không?”, con tuấn mã lại lắc đầu.
Khâm sai đại thần lại hỏi tiếp: “Vậy ta muốn biết ngươi có thể làm được gì?”, con tuấn mã nói: “Ta có thể ngày đi nghìn dặm, ban đêm đi tám trăm dặm mà không mệt mỏi.”
Khâm sai đại thần muốn nó chạy một đoạn để xem xem thế nào, con tuấn mã dùng hết sức chạy về phía trước, nhưng chỉ chạy được một đoạn ngắn thì nó đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy ra đầm đìa.
“Ngươi già rồi, không dùng được!”, vị khâm sai đại thần nói xong liền quay lưng bỏ đi.
Sưu tầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét