Mục đích cuộc sống

Mục đích nghĩa là tương lai; thế thì bạn bắt đầu trở nên quan tâm nhiều hơn tới tương lai, bạn bắt đầu quên mất hiện tại. Mục đích tạo ra căng thẳng, phiền não, sợ – "Liệu mình có định làm nó hay không?" – và cạnh tranh và ghen tị và xung đột, và cấp bậc. Những người đang tới gần mục đích hơn là cao hơn; những người không tới gần mục đích hơn là thấp hơn.

Toàn thể nhà thờ Ki tô giáo phụ thuộc vào mỗi một hiện tượng không vâng lời. Phật nói không có người nào để chỉ huy và không có cách nào để vâng lời.
Sự sống không có mục đích như vậy. Bản thân sự sống là mục đích riêng của nó – mục đích là điều bản chất. Giá trị của sự sống là trong bản thân nó; nó không tới từ bất kì cái gì khác. Sự sống không phải là phương tiện cho mục đích nào đó ở đâu đó trong tương lai. Sự sống là mục đích riêng của nó, phương tiện riêng của nó. Sự sống là tất cả....
Một khi bạn hiểu điều này bạn không thể nói sự sống là vô nghĩa.
Socrates đã bắt đầu một ý tưởng nào đó ở phương Tây mà đã đạt tới cao trào trong sự hoàn hảo logic của nó trong Sartre. Socrates nói: Cuộc sống được sống mà không có nghĩa thì không đáng là việc sống. Bây giờ đây là hạt mầm – từ Socrates tới Sartre hạt mầm này đã mọc lên và mọc lên qua nhiều thời đại ở phương Tây. Bây giờ Sartre nói: Vì không có nghĩa, cuộc sống là vô nghĩa, không đáng sống chút nào.
Albert Camus nói: Vấn đề duy nhất mà con người phải giải quyết là vấn đề tự tử – vấn đề siêu hình duy nhất. Tại sao? Vì ông ấy nói sống là vô nghĩa, cho nên tại sao sống? Nếu Socrates là đúng, rằng cuộc sống là đáng sống chỉ khi nó có nghĩa nào đó, mục đích nào đó, khi nó đang đi tới đâu dó, hướng tới đâu đó, đạt tới cái gì đó, thành tựu cái gì đó... chỉ thế thì nó mới đáng sống. Và nếu không có gì để đạt tới và không đâu mà đi, thế thì cuộc sống là vô nghĩa. Thế thì tại sao sống? Sao không tự tử đi cho rồi?
Hiểu biết của Phật là khác toàn bộ. Ông ấy nói: sự sống là nghĩa riêng của nó. Bạn không cần tạo ra bất kì nghĩa nào khác – và mọi nghĩa được tạo ra sẽ trở thành chỉ là nguồn của lo âu. Hoa hồng nở trong vườn không nở vì cái gì đó khác! Và sông chảy ra đại dương không chảy vì cái gì đó khác – việc chảy là niềm vui. Việc nở hoa là mở hội.
Bạn trong yêu – suy ngẫm về hiện tượng này đi. Yêu có dẫn bạn tới chỗ nào đó không? Yêu là niềm vui sướng riêng của nó; nó không cần có bất kì mục đích khác nào. Nó là đủ lên bản thân nó.
Khi bạn bỏ ý tưởng về nghĩa và mục đích, một hiện tượng lạ xảy ra – ý tưởng về vô nghĩa cũng biến mất. Với ý tưởng về nghĩa, một ý tưởng khác chạy ngay bên cạnh, song song: ý tưởng về vô nghĩa. Phật chặt tận gốc. Ông ấy nói không có nghĩa để được đạt tới, do đó không có vấn đề về cảm thấy vô nghĩa. Sự sống trong bản thân nó là giá trị của nó.

Osho

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét