Câu hỏi:
Con chào thầy ạ!
Thưa thầy con thấy thế này:
Cuộc đời sinh ra để con người giác ngộ, con cũng tương đối thấm rồi ạ, nhờ thầy!
Nhưng từ đầu khởi sự, tại sao vũ trụ không ở trong sự lặng yên, hoàn hảo của nó mà lại sinh ra con người để rồi trầm luân rồi mới giác ngộ lại sự vĩnh hằng của vũ trụ rồi lại trở về lặng im vĩnh hằng? Cũng như Đức Phật, giờ ngài đã triệt ngộ, thì sự vĩnh hằng trong sự vận hành của vũ trụ (Pháp) cũng vậy thôi, cũng biết và im lặng... vậy ngay từ đầu vũ trụ hình thành cũng đã vĩnh hằng im lặng, chỉ là không có ai biết tới điều đó... Vậy cũng đâu có ý nghĩa gì cho sự giác ngộ ạ?
Con nhớ có lần thầy nói đứa bé từ đầu đã có cái biết nhưng không có sự biết lại nó.
Có phải là vũ trụ cũng như đứa bé, từ đầu đã giác ngộ vĩnh hằng, cũng đã ở trong niết bàn nhưng không có cái biết lại (Giác ngộ). Nó cũng như nếu chỉ có vũ trụ thì chẳng ai biết nó, nó cứ vậy mà tồn tại... không có nhận thức lại! Nhưng rồi sự nhận thức lại (giác ngộ) đó cũng không có ý nghĩa gì cả bởi vì nó cũng vậy thôi: Vũ trụ tự vận hành và có sự nhận thức về sự vận hành đó rồi cũng vậy!
Vậy sự vận hành tự nhiên của Pháp và sự biết lại này đâu có ý nghĩa gì trong tổng thể? Hay nó đang phục vụ cho điều gì của vũ trụ hay tất cả chúng ta (vũ trụ và cái biết) đang trong một nhiệm vụ gì đó của Đấng tối cao nào đó sử dụng vũ trụ và cái biết để làm gì đó trong đó Pháp như một cỗ xe và cái biết điều khiển chúng?
Con cảm ơn thầy, xin thầy từ bi giải nghi dùm con!
Thầy Viên Minh trả lời:
Đạo Phật không có mục đích giải thích nguyên nhân đầu tiên và chỗ kết thúc của vũ trụ và con người, mà chỉ giúp con người thấu rõ nguyên nhân đau khổ và chấm dứt đau khổ ngay tại đây và bây giờ mà thôi. Vì vậy mới có ví dụ người bị bắn tên độc, thầy thuốc chỉ nhổ tên độc ấy ra và băng bó thuốc cho lành thôi, nếu người trúng độc không cho cứu chữa ngay mà cứ đòi phải biết nguồn gốc người bắn tên và tên độc ấy từ đâu mà có thì sẽ chết mất trước khi biết được điều này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét