Tôi bao giờ cũng thích chuyện Trung Quốc về một cung thủ, người là một cung thủ vĩ đại nhất trong cả nước. Anh ta đi tới hoàng đế nói rằng cả nước phải được làm cho nhận biết rằng nếu bất kì ai muốn tỉ thí với anh ta, anh ta đều sẵn đấy. "Nếu không ai xuất hiện, thế thì bệ hạ phải tuyên bố tôi là vô địch về cung thuật." Hoàng đế biết người này, và ông ấy biết nghệ thuật của người này, cung thuật của anh ta, và ông ấy biết không ai khác thậm chí có thể tới gần anh ta. Nghệ thuật của anh ta là hoàn hảo; anh ta chưa bao giờ bỏ lỡ mục tiêu. Cho nên hoàng đế sẵn lòng tuyên bố anh ta là vô địch cung thuật trong cả nước Trung Quốc.
Ngay vào khoảnh khắc đó, tể tướng già của nhà vua ngăn ông ấy lại, nói, "Xin thánh thượng đợi cho một phút, vì thần biết một người sống nơi xa xăm trên núi. Chừng nào cung thủ này còn chưa đi tới cụ già đó, và cụ già đó xác nhận rằng anh ta đáng được công bố là vô địch, bệ hạ nên đợi. Bệ hạ không nên vội vàng, bởi vì cụ già đó không chỉ là vô địch trên đất này, cụ là vô địch của toàn thế giới, mặc dầu cụ là người không tranh đua, không tham vọng, và mọi người không biết về cụ. Đầu tiên phải cử chàng cung thủ này tới lấy xác nhận từ cụ già đó đã." Và ông ấy chỉ hướng sẽ tìm được cụ già này.
Cung thủ này không thể tin được là bất kì ai có thể giỏi hơn; anh ta thành công một trăm phần trăm trong việc bắn trúng điểm đen ở giữa, anh ta chưa bao giờ bắn trượt mục tiêu. Với anh ta không thể nào quan niệm được rằng bất kì ai có thể là cung thủ giỏi hơn! Nhưng không có cách nào.... Hoàng đế bảo anh ta đi lên núi, và đem về xác nhận.
Đó là cuộc hành trình khó khăn. Cụ già này sống trên đỉnh núi rất cao, một mình. Cụ thực rất già, gần như người cổ đại, và cụ không có cung, không có tên. Cụ đang ngồi dưới cây. Chàng cung thủ hỏi, "Cụ có phải là cung thủ vĩ đại nhất thế giới không?"
Cụ già nói, "Có lẽ, bởi vì trên núi này không có người khác sống. Nhưng ta không thể chắc được vì ta chưa bao giờ tranh đua. Khi có liên quan tới cung thuật, trong hai mươi năm ta đã không động tới cung, đã không nhìn tới tên. Thực ra, ta đã mất dấu vết chúng ở đâu rồi. Nhưng vấn đề là gì? Sao anh đã du hành xa thế?"
Chàng thanh niên nói, "Tôi biết điều này từ trước rằng đây sẽ là cuộc hành trình không cần thiết! Một người đã không động tới cung trong hai mươi năm, và người thậm chí đã quên mất cung và tên của mình ở đâu...."
Dầu vậy, vì yêu cầu của hoàng đế, anh ta nói với cụ già, "Tôi muốn được hoàng đế công bố là vô địch về thuật này trong cả nước, và hoàng đế đã phái tôi tới để lấy xác nhận của cụ."
Cụ già nói, "Điều đó không khó. Nhưng thấy chiếc cung đi cùng anh, và các mũi tên, làm cho ta nghi ngờ rằng anh là kẻ nghiệp dư thôi vì câu ngạn ngữ cổ nói là: 'Khi nhạc sĩ trở thành hoàn hảo, người đó vứt nhạc cụ của mình đi; khi cung thủ trở thành thực sự là cung thủ, hoàn hảo trong thuật của mình, người đó bẻ cung và vứt tên đi.' Chúng là tốt để bắt đầu, nhưng người ta phải siêu việt lên trên kĩ thuật vào khoảnh khắc nào đó. Anh sẽ phải trải qua hai cuộc kiểm tra: một là, anh có thấy tảng đá nhô ra trên thung lũng kia không?"
Có một tảng đá dài, rất thấp, nhô ra trên một thung lũng rất sâu, sâu hàng trăm thước. Cụ già nói, "Đi tới tảng đá đó, tới chính tận cùng. Phép thử là đứng ở chính tận cùng đó, với nửa chân anh chìa ra khỏi tảng đá, chỉ với phần trước, các ngón chân là bám trên tảng đá. Nếu anh có thể đứng đó mà không run, anh đã đỗ cuộc kiểm tra thứ nhất."
Người này nói, "Trời đất! Nhưng đây là loại cung thuật gì vậy? Đây là chết chắc !"
Nhưng cụ già nói, "Ta sẽ đi trước để chỉ cho anh cách nó phải được thực hiện."
Anh ta không thể tin được vào mắt mình. Cụ già đi tới chính chỗ cuối của tảng đá nhô ra đó; và cụ đứng đó với nửa bàn chân trên tảng đá, trên thung lũng sâu hàng trăm thước. Và thậm chí không một chút lạc lõng hay run rẩy nhỏ nào. Cụ gọi anh thanh niên, "Bây giờ, lại đây, và đứng bên cạnh ta."
Chàng thanh niên cố chỉ một bước trên tảng đá. Khi anh ta nhìn xuống, nỗi sợ thế tràn ngập anh ta... anh ta ngã trên đất, run rẩy, vã mồ hôi. Anh ta không thể đi tới đầu cuối - anh ta chỉ ở chỗ bắt đầu của tảng đá.
Cụ già nói, "Có chuyện gì vậy? Lại đây, dũng cảm lên. Nếu anh sợ thế và run rẩy bên trong, cung thuật của anh không thể có giá trị lớn được, bởi vì chính tay anh sẽ cầm cung và chính tay anh sẽ cầm tên; chính trái tim anh sẽ phải được dùng trong nó. Nỗi sợ này... thử đi, cố gắng vào."
Anh ta bắt đầu bò trên bốn chi. Đứng và đi tiếp trên tảng đá đó, anh ta thấy không thể được. Hàng trăm thước là nguy hiểm thế; chỉ một bước sai và anh ta sẽ không bao giờ được tìm thấy. Bạn sẽ tan xương thành từng mảnh và bị ném qua toàn thể thung lũng.
Nhưng anh ta có thể đạt tới bằng việc bò chỉ tới chỗ giữa. Anh ta nói, "Hơn nữa thì tôi không thể làm được."
Cụ già cười. Cụ quay lại, đỡ cho anh chàng đứng dậy, và đưa anh ta trở về cây. Cụ nói, "Ta đã nói anh chỉ là chàng nghiệp dư thôi; bằng không đâu cần cung này và tên này. Bây giờ, nhìn ta đây: khi cung thủ trở thành hoàn hảo mắt người đó trở thành mũi tên, chính bản thể người đó trở thành cung."
Cụ nhìn lên đàn mười hai con sếu đang bay qua, và tất cả chúng sa ngay xuống đất. Cụ nói, "Nếu anh có thể làm cho dù một con chim sa xuống đất, chỉ bằng mắt anh, ta sẽ xác nhận cho anh."
Chàng thanh niên nói, "Điều đó là không thể được. Làm sao người ta có thể làm được nó?"
Cụ già nói, "Ta vừa mới làm điều đó xong đấy thôi, và không phải một đâu, cả mười hai con sếu đều chết, nằm trước anh kia."
Chàng thanh niên nói, "Cụ đúng; con đơn giản chỉ là người nghiệp dư. Con muốn được nhận làm đệ tử; con mốn học cung thuật."
Cụ già nói, "Điều đó có vẻ đúng. Ở đây đi."
Sau mười năm, cụ già nói, "Bây giờ con có thể quay về, nhưng đừng đi tới hoàng đế; về nhà đi. Ngày con đột nhiên nhận ra, khi thấy cung của con treo trên tường, rằng con không thể nhận ra nó là gì, đó là ngày con có thể đi tới hoàng đế."
Hoàng đế trở nên rất già, và ông ấy hỏi đi hỏi lại mãi với tể tướng, "Điều gì đã xảy ra cho anh thanh niên kia?"
Tể tướng nói, "Anh ta đã tới cụ già kia; thần đã theo dõi. Anh ta đang học, anh ta đã về nhà mình, và bây giờ anh ta đang đợi dấu hiệu để tới."
Hoàng đế nói, "Ta trở nên rất già rồi."
Một hôm, vài năm sau khi về nhà, người này nhìn lên chiếc cung trên tường và hỏi con mình, "Vật kia là cái gì thế?"
Đứa con trai nói, "Bố điên rồi sao? Đấy là cung của bố, kia là tên của bố."
Anh ta nói, "Cung à? Tên à? Ta là cung thủ sao?"
Đứa con nói, "Bố cười con à, hay giễu con? Hay bố lão suy rồi?"
Anh ta nói, "Không, thời gian đã tới. Ta phải vào gặp hoàng đế."
Đứa con hỏi, "Để làm gì?"
Anh ta nói, "Để được tuyên bố là người vô địch về cung thuật trong đất nước."
Anh ta đi tới hoàng đế. Tể tướng nói, "Anh có mang theo xác nhận không?"
Anh ta nói, "Tôi là sự xác nhận."
Họ đang ngồi trong vườn. Anh ta nhìn lên con chim đang bay xa xa trên trời, gần như không thấy được. Nhưng khi anh ta nhìn vào con chim, con chim rơi xuống chân hoàng đế.
Hoàng đế nói, "Đây là cung thuật hay loại ảo thuật nào đó sao?"
Người này nói, "Tôi không biết, nhưng đây là điều cụ già kia đã dạy cho tôi: rằng nếu ông là cung thủ hoàn hảo, ông không cần cung, ông không cần tên; mắt ông là đủ. Nếu ông là nhạc sĩ hoàn hảo, ông không cần nhạc cụ; im lặng của ông đủ là âm nhạc."
Trích từ "Tương lai Vàng"
Tác giả: Osho
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét