Viên Ngọc Trong Tâm
Hãy trông kìa, ông lữ khách đang lê bước chân, mỏi mệt;
Trông ông đau khổ biết dường nào, vì ông đang gánh vác trên vai, tất cả tài sản của ông,
Tài sản của mười năm ông làm việc,
Tài sản của hai mươi năm ông làm việc,
Bạn có bao giờ, tự hỏi tại sao,
Ông lữ khách lại giận dữ, về những năm tháng đã trôi qua.
Khi đã có nhiều người mở lòng từ bi, cho ông vào nhà,
Giúp cho ông nơi trú ẩn, để tránh đi cơn bão tố đang liên tục thổi ngoài trời.
Tuy nhiên, cơn bão thật sự, là sự giận dữ, đang ào ào thổi trong lòng ông.
Vì cơn bão giận dữ nầy, mà ông luôn luôn tìm thấy nhiều điều sai quấy;
"Cái giường nầy cứng quá"
"Họ chẳng tử tế gì cả"
"Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi cũng chẳng được ai hoan nghênh"
"Đây không phải là sự thật, mà tôi muốn tìm kiếm".
Một ngày kia, ông lữ khách gặp một người đàn ông có tâm an lạc
Ông không thể lay chuyển được người nầy, ngay cả trong cơn giận dữ.
Hai người cúi đầu chào nhau, bằng những nụ cười,
Một ông thì thân thiện, còn ông kia thì giả tạo.
Ông-an-lạc hỏi, "Mời ông uống trà với tôi nhé?"
Ông-giận-dữ trả lời, "Dạ có, cảm ơn ông."
Sau đó, ông-an-lạc bắt đầu công việc nấu trà
Ông để ông-giận-dữ ngồi chờ ở đó, thật lâu.
Trong khi ông khách chờ đợi uống trà, cơn giận dữ của ông lại nổi lên,
Giống y như cơn bão biển đang thét gào, hung dữ.
Ông khách ngồi suy ngẫm, ông chủ nầy quả là người thô lỗ,
Vì ông đã để cho ta, phải ngồi chờ đợi quá lâu,
Rồi, ta biết ta sẽ phải nói gì, khi ông ta trở lại;
Ta sẽ cho ông ta một bài học, về sự khiêm nhường.
Rồi nhiều giờ trôi qua, ông khách chờ đợi từ ban ngày, nay đã là ban đêm.
Cuối cùng, ông-an-lạc đã trở lại, tay chỉ cầm theo một tách trà.
"Trong làng của chúng tôi, đây là tách trà thơm ngon nhất." ông nói,
"Chúng tôi chỉ phục vụ trà nầy cho những vị khách mời, thân quý nhất.
Chúng tôi cần một thời gian rất lâu, để nấu trà nầy,
vì chúng tôi chỉ có thể hái được lá trà nầy, ngay vào thời điểm lá xanh non, đúng theo-tiêu-chuẩn của chúng tôi, rồi sau đó chúng tôi thả trà vào nước."
Ông-giận-dữ ngồi nghe, mắt mở to, nhìn chằm chằm vào cái tách trà đẹp đẽ,
cùng với nước trà nóng đang bốc khói bên trong
Trong tách trà đó, ông có thể trông thấy nhiều người đang hái trà.
Ông có thể nghe thấy những lời họ nguyện cầu, và những lời tụng kinh của họ,
Ông có thể nhìn thấy những nụ cười của họ,
Dù cho gánh trên lưng của họ, có nặng nề,
Nhưng, cuộc sống của họ, sao lại có vẻ nhẹ nhàng
Khi ông nhìn sâu sắc hơn, ông có thể nhìn thấy đất trời đang nở hoa
Qua những nét đẹp đơn giản của cây cối, và hoa lá.
Ở dưới đáy tách, ông còn trông thấy một lá trà duy nhất
Cuộn tròn lại như một viên ngọc trai
Ông khách nói thầm thì, "Ông để quên một vật gì đó trong tách trà của tôi."
Ông-an-lạc mỉm cười, và ông khẽ chạm vào đôi tay của ông khách.
Rồi ông-an-lạc trả lời, "Có nhiều người thích trang sức bằng những viên ngọc quý."
"Tuy nhiên, viên ngọc đẹp đẽ, và to lớn nhất, là viên ngọc trong tâm.
Nằm ẩn mình, bên dưới nơi mỏng manh, và dễ-xúc-động nhất của chúng ta,
Nằm ẩn mình, rất cách xa, nơi tầm mắt chúng ta trông thấy mỗi ngày,
Chôn kín, vào trong những nơi, mà chúng ta không muốn đặt chân đến,
Bên dưới, nơi các nỗi đớn đau, mà chúng ta không muốn nhìn nhận,
Vì vậy, trong tách trà của chúng tôi, chiếc lá xanh cuộn tròn là một lời nhắc nhở,
Chúng ta phải luôn luôn mài dũa những viên ngọc trong tâm, mà chúng ta đã không nhìn thấy được."
Ông-giận-dữ hỏi, "Như vậy, tại sao ông lại tặng viên ngọc quý cho tôi?"
"Tôi là người không xứng đáng với những món quà nầy.
Tôi là người hay giận dữ, và có lòng thù hận, tôi cũng là người vô ơn, và không có lòng tử tế.
Tôi là người ngu xuẩn, điên khùng, độc ác, và mù quáng.
Tôi chỉ làm tổn thương người khác, và tôi chẳng giúp ích gì cho ai cả,
tôi cũng làm cho nhiều người giận dữ, và tôi đã lợi dụng nhiều người.
Tại sao, ông lại tặng tôi món quà nầy?
Tại sao, ông lại muốn chia sẻ với tôi "viên ngọc quý"?
"Bạn của tôi ơi, mọi người đều là những người xứng đáng.
Vì, mọi người đều có viên ngọc trong tâm,
Cho dù, họ đã vùi chôn viên ngọc, xuống đáy sâu,
Cho dù, họ sẽ phải mất thật nhiều thời gian, để đi tìm kiếm.
Chúng tôi chỉ trao tặng cho bạn, những gì cần phải trao tặng
Và chúng tôi sẽ không đòi hỏi, bạn phải đáp đền.
Bạn của tôi ơi, hãy uống trà đi,
Chúng ta hãy vui vẻ làm việc, để cùng phát triển, và cùng sẻ chia
những gì tốt đẹp nhất của chúng ta
Chúng ta không thể nào, làm ngừng được những cơn giông bão,
Nhưng chúng ta luôn luôn có thể học hỏi, để hành động với lòng thương yêu, chứ không phải là hành động với lòng thù hận."
Jenifer Edwards - Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến
The Inner Jewel
See the weary traveler;
How he suffers carrying everything he owns,
Ten years worth,
Twenty years worth,
Wondering why.
Upset at how the years have gone.
And many have taken him in,
Offering him shelter from the constant storms.
But the storms are within him.
And in his anger, he can always find something wrong;
"The bed is too hard"
"They were not so kind"
"I am not welcome anywhere"
"This is not the truth I was meant to find".
One day he met a calm man
That in anger, he could not shake.
The men greeted each other with smiles and bows,
One in kindness, the other, fake.
"Would you take tea with me?", the calm man asked
"Yes thank you." the angry man replied.
So the man set off to make his tea
Leaving the angry man there for awhile.
And while he waited, his anger grew,
Harsh and loud like a storm of the sea.
He thought long about how rude his host was
For keeping him waiting,
And what he would say when he returned;
How he would show him humility.
Hours past and day became night
Finally the calm man returned with just one cup of tea.
"This is the best tea from my village." he said,
"We serve it for only most honored guests.
It takes a very long time to brew
because we can only pick and steep the leaves
when the leaves are just right."
The angry man sat staring at the beautiful tea cup
and the hot tea steaming inside
In it, he could see the many people picking the leaves.
He could hear their prayers and chants,
He could see their smiles,
How heavy their burdens were,
And yet, how light their lives seemed.
He looked deeper and could see the earth blossoming
The simply beauty of both flowers and trees.
At the bottom of the cup there was a single tea leaf
Rolled up like a pearl
"You left something in my tea." he said quietly.
The calm man smiled and touched the man's hands.
"Many decorate themselves with jewels." he said,
"But the grandest most beautiful jewel of all, is within.
Hidden beneath our fragility,
Hidden far beyond our every day sight,
Buried in the places we'd rather not go,
Beneath all the hurt we'd rather deny,
So in our tea, the curled green leaf is a reminder
to cultivate the inner jewels that cannot be seen."
"Then why did you offer it to me?" the angry man asked,
"I am not worthy of such things.
I hate and rage, am ungrateful and unkind.
I am a foolish man, foolish, cruel and blind.
I have hurt more than I have helped,
and have left so many feeling angry and used.
Why give me such a gift?
Why share with me this "precious jewel"?
"Every being is worthy.
Every being has such worth inside,
No matter how deep they bury it,
No matter how hard it is to find,
We offer only what we have to give
And ask nothing of you in return.
Drink the tea my friend,
May we all work with joy to cultivate and share
the very best of ourselves
We cannot always stop the storms,
But we can always learn to act in love, not abuse."
The Inner Jewel
See the weary traveler;
How he suffers carrying everything he owns,
Ten years worth,
Twenty years worth,
Wondering why.
Upset at how the years have gone.
And many have taken him in,
Offering him shelter from the constant storms.
But the storms are within him.
And in his anger, he can always find something wrong;
"The bed is too hard"
"They were not so kind"
"I am not welcome anywhere"
"This is not the truth I was meant to find".
One day he met a calm man
That in anger, he could not shake.
The men greeted each other with smiles and bows,
One in kindness, the other, fake.
"Would you take tea with me?", the calm man asked
"Yes thank you." the angry man replied.
So the man set off to make his tea
Leaving the angry man there for awhile.
And while he waited, his anger grew,
Harsh and loud like a storm of the sea.
He thought long about how rude his host was
For keeping him waiting,
And what he would say when he returned;
How he would show him humility.
Hours past and day became night
Finally the calm man returned with just one cup of tea.
"This is the best tea from my village." he said,
"We serve it for only most honored guests.
It takes a very long time to brew
because we can only pick and steep the leaves
when the leaves are just right."
The angry man sat staring at the beautiful tea cup
and the hot tea steaming inside
In it, he could see the many people picking the leaves.
He could hear their prayers and chants,
He could see their smiles,
How heavy their burdens were,
And yet, how light their lives seemed.
He looked deeper and could see the earth blossoming
The simply beauty of both flowers and trees.
At the bottom of the cup there was a single tea leaf
Rolled up like a pearl
"You left something in my tea." he said quietly.
The calm man smiled and touched the man's hands.
"Many decorate themselves with jewels." he said,
"But the grandest most beautiful jewel of all, is within.
Hidden beneath our fragility,
Hidden far beyond our every day sight,
Buried in the places we'd rather not go,
Beneath all the hurt we'd rather deny,
So in our tea, the curled green leaf is a reminder
to cultivate the inner jewels that cannot be seen."
"Then why did you offer it to me?" the angry man asked,
"I am not worthy of such things.
I hate and rage, am ungrateful and unkind.
I am a foolish man, foolish, cruel and blind.
I have hurt more than I have helped,
and have left so many feeling angry and used.
Why give me such a gift?
Why share with me this "precious jewel"?
"Every being is worthy.
Every being has such worth inside,
No matter how deep they bury it,
No matter how hard it is to find,
We offer only what we have to give
And ask nothing of you in return.
Drink the tea my friend,
May we all work with joy to cultivate and share
the very best of ourselves
We cannot always stop the storms,
But we can always learn to act in love, not abuse."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét