Nó rít lên dữ dội, chuẩn bị lao vào cắn hoàng tử. Tuy nhiên, con vị đại thần kịp thời phản ứng. Anh ta rút thanh gươm ra. Anh ta định giết con rắn, nó liền nói “hoàng tử này là kẻ thù của tôi ở kiếp trước. Tôi phải hút máu từ cổ y ta thì mới hả dạ.”
Người con vị đại thần muốn bảo vệ mạng sống bạn mình, đã rất thông minh trả lời rằng “được, để tôi lấy máu của hoàng tử cho nhà ngươi uống, liệu ngươi có thỏa lòng oán hận chăng?” Khi nói như vậy, anh ta biết mình có thể bảo vệ được mạng sống của hoàng tử, bởi vì nếu để con rắn cắn và hút máu, nọc độc sẽ nhiễm vào người và hoàng tử sẽ chết. Con rắn đồng ý. Nó muốn uống máu hoàng tử, chứ không phải đoạt mạng sống của hoàng tử.
Con vị đại thần nhặt lá khô chằm thành cái ly. Anh ta leo lên ngực hoàng tử khi hoàng tử vừa đi vào giấc ngủ. Anh ta rút dao găm và cắt một vết nhỏ ở bên cổ. Vết cắt lập tức khiến hoàng tử giật mình tỉnh giấc. Tuy nhiên, khi nhìn thấy bạn mình, con vị đại thần, đang cầm con dao găm, hoàng tử nhắm mắt trở lại. Con vị đại thần lấy máu vào ly vừa đủ cho rắn uống. Uống xong, con rắn bỏ đi. Trong khi đó, anh ta lấy vài cây lá thuốc rừng cầm máu và băng bó vết thương lại. Vài tiếng đồng hồ sau, hoàng tử thức dậy và chuẩn bị cho chuyến đi tiếp tục vào rừng. Anh ta không nói gì và vui vẻ đi như không hề có việc gì xảy ra. Suốt hai ngày tròn ở cùng nhau trong rừng, hoàng tử không bao giờ nhắc anh ta về việc này.
Con vị đại thần không thể kiên nhẫn được nữa, thắc mắc hỏi hoàng tử tại sao không hỏi gì về sự việc ấy. Cuối cùng anh ta nói “thưa hoàng tử, ngài biết tôi leo lên người ngài và cắt vào cổ ngài, lấy máu và sau đó băng lại. Ngài thấy tôi làm việc đó mà. Tại sao cho đến bây giờ ngài vẫn không thắc mắc và hỏi tôi để biết tại sao tôi làm vậy với ngài?”
Hoàng tử trả lời “nhà ngươi là bạn của ta. Ta tin rằng bất cứ những gì nhà ngươi làm cho ta, phải là điều tốt đối với ta. Đó là lý do tại sao ta không muốn biết lý do tại sao ngươi làm vậy. Nếu một người nào khác mà làm như thế, tất nhiên ta sẽ nghi ngờ. Liệu người ấy muốn giết ta hay trói ta? Nhưng với ngươi, ta biết ngươi là một người bạn thân, nên ta có niềm tin tuyệt đối vào ngươi rằng, đã là một người bạn của ta, ngươi sẽ không bao giờ làm điều gì hại ta”.
Không hại nhau là biểu hiện của một tình bạn chân thật.
(Hằng Như dịch)
True Friendship
A prince and the minister's son were out hunting in the forests. Both were hungry and exhausted after a long day's wandering. They found the cool shade of a tree and sat down to rest. Soon, the prince fell asleep, while the minister's son stayed awake and kept guard.
A while later a snake slithered towards the prince. Hissing furiously, it prepared to bite him. However, the minister's son was quick. He raised his sword. But before he could kill it, the snake spoke up, ''This prince was my enemy in my past life. I cannot rest until I drink blood from his neck.''
The minister's son wanted to save his friend's life and he was also intelligent. "Then, what if I give you some of his blood to drink. Will that quench your hate?'' Saying this, he knew he was saving the life of the prince because if the snake bit him, to draw blood, it would at the same time spit poison that was sure to kill his friend. The snake agreed. He was only after the prince's blood, not his life.
The minister's son made a cup out of dry leaves. He climbed upon the chest of the prince who was still fast asleep. He pulled out his dagger and made a small slit on the side of his neck. The sharp cut suddenly shocked the prince awake. But on seeing that his friend, the minister's son, was holding the dagger, he closed his eyes again. The minister's son filled the cup with enough blood and offered it to the snake, which drank the blood and went its way. Meanwhile, he collected some medicinal herbs and bandaged the wound. A few hours later, the prince awoke and made preparations to proceed further. He said nothing and walked happily as if nothing had happened. Two whole days passed in the forests, yet the prince never reminded him of the event.
It was the minister's son who began to grow impatient, as to why he was not questioned. He finally said, ''Friend and master, you know that I climbed upon you and slit your throat, drew blood and then bandaged you. You even saw me do it. Still why haven't you yet questioned me or asked me for an explanation?''
''You are a friend of mine,'' the prince answered. ''I believe that whatever you may have done must have been for my good. This is why I desire no explanation.'' He continued, ''If someone else had attempted this, I would have been suspicious. Does he want to kill me or rob me? But with you, I know you're a very close friend and I have boundless trust in you - that my friend shall never ever do any harm to me. ''
This is the mark of true friendship.
Nguồn: hang-nhu.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét