Thực tế cuộc đời con người không nên bị phân chia thành thời thơ ấu, thời thanh niên, thời già lão – điều đó không khoa học lắm bởi vì cứ 7 năm một thời kì mới lại bắt đầu, một bước mới được thực hiện
– Trong bảy năm đầu tiên đứa trẻ coi mình là trung tâm, cứ dường như nó là trung tâm của toàn thể thế giới. Toàn thể gia đình xoay quanh nó, bất kỳ nó cần, họ đều hoàn thành ngay lập tức, bằng không nó sẽ nổi cơn tam bành, giận dữ, cuồng nộ.
Nó sống như hoàng đế, hoàng đế thực thụ – mẹ, bố, mọi người phục vụ, và cả gia đình tồn tại vì nó. Và tất nhiên nó nghĩ cùng điều đó cũng đúng cho thế giới rộng hơn.
– Sau bảy năm – một đột phá. Đứa trẻ không còn lấy mình làm trung tâm nữa, nó trở thành lệch tâm, theo đúng nghĩa. Lệch tâm – từ này có nghĩa là “đi ra ngoài trung tâm”. Nó đi tới người khác. Người khác trở thành hiện tượng quan trọng – bạn bè, kéo bè kéo cánh….Bây giờ nó không còn quan tâm nhiều tới bản thân mình nữa, nó quan tâm tới người khác, thế giới lớn hơn. Nó đi vào cuộc phiêu lưu để biết “người khác” này là ai. Cuộc truy tìm bắt đầu. Sau bảy năm đứa trẻ trở thành người hay hỏi lớn. Nó hỏi về mọi thứ. Nó trở thành người hoài nghi lớn vì việc truy tìm của nó đang đó. Nó hỏi cả triệu câu hỏi. Nó làm cho bố mẹ chán đến chết, nó trở thành mối phiền toái. Nó quan tâm tới người khác, và mọi thứ của thế giới đều là mối quan tâm của nó. Tại sao cây lại xanh? Tại sao thượng đế tạo ra thế giới? Tại sao điều này lại như vậy? Nó bắt đầu trở nên ngày càng triết lý hơn, truy tìm, hoài nghi, nó cứ khăng khăng đi vào mọi thứ. Nó giết con bướm để xem cái gì ở bên trong, nó phá đồ chơi chỉ xem đồ chơi hoạt động thế nào?,….Nó trở nên quan tâm tới người khác – nhưng người khác vẫn còn cùng giới. Nó không quan tâm tới con gái. Nếu con trai khác quan tâm tới con gái nó sẽ nghĩ bọn họ là chị em. Con gái không quan tâm tới con trai. Nếu con gái nào đó quan tâm tới con trai và chơi với chúng thì cô bé này là con gái kiểu con trai, không bình thường, cái gì đó sai. Giai đoạn thứ 2 này các nhà phân tâm và tâm lí sẽ nói là đồng dục
– Sau 14 tuổi cánh cửa thứ ba mở ra. Nó không còn quan tâm tới con trai nữa, con gái không còn quan tâm tới con gái. Chúng lễ phép nhưng không quan tâm. Đó là lí do tại sao bất kì tình bạn nào xảy ra giữa 7 và 14 tuổi đều sâu sắc nhất, bởi vì tâm trí là đồng dục, và cuộc sống tình bạn như vậy sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa. Sau tuổi 14 con trai không còn quan tâm quan tâm tới con trai. Nếu mọi sự xảy ra bình thường, nếu nó không bị mắc kẹt ở đâu đó, nó sẽ quan tâm tới con gái. Bây giờ nó là dị dục – không chỉ quan tâm tới những người khác, mà thực sự quan tâm tới tới một người khác. Tuổi 14 là tuổi cách mạng lớn lao. Dục trở thành chín muồi, người ta bắt đầu nghĩ dưới dạng dục, những phóng túng dục trở thành nổi bật trong giấc mơ. Con trai trở thành Don Juan lớn, bắt đầu tán tỉnh. Thơ ca nảy sinh, lãng mạn. Nó đi vào trong thế giới
– Đến tuổi 21 – nếu mọi sự xảy ra bình thường, và đứa trẻ không bị xã hội bó buộc phải làm điều gì đó không tự nhiên – đến tuổi hai mươi mốt đứa trẻ trở nên quan tâm tới tham vọng hoài bão nhiều hơn tình yêu. Nó muốn xe Rolls Royce, biệt thự lớn. Nó muốn là người thành công, một Rockfeller, một thủ tướng. Tham vọng trở thành nổi bật, ham muốn về tương lai, được thành công, cách hoàn thành, cách đi vào cuộc tranh đấu là toàn bộ mối quan tâm của nó. Bây giờ nó không chỉ đi vào thế giới tự nhiên, nó đang đi vào thế giới con người, bãi chợ. Bây giờ nó đi vào thế giới của sự điên khùng. Bây giờ chợ trở thành điều nổi bật nhất. Toàn thể bản thể của nó đều hướng tới chợ – tiền bạc, quyền lực, danh tiếng.
– Nếu mọi sự đi đúng – vì nó chẳng bao giờ đi đúng cả, tôi đang nói về hiện tượng tự nhiên tuyệt đối – thì đến tuổi 28 con người không còn cố gắng đi vào trong cuộc sống phiêu lưu theo bất kì cách nào. Từ 21 tuổi tới 28 tuổi người ta sống trong phiêu lưu, đến tuổi 28 người ta trở nên tỉnh táo hơn rằng tất cả các ham muốn không thể hoàn thành hết. Có nhiều hiểu biết hơn rằng nhiều ham muốn là không thể được. Nếu bạn ngu bạn có thể cứ theo đuổi chúng, nhưng những người thông minh lại đi vào một cánh cửa khác khi đến tuổi 28. Họ trở nên quan tâm đến an ninh và tiện nghi, ít phiêu lưu và tham vọng hơn. Họ bắt đầu lắng đọng, Tuổi 28 là chỗ hết cho thời lập dị chống lại xã hội
– Đến tuổi 35 năng lượng sống đạt tới điểm đỉnh của nó. Vòng tròn đã hoàn thành một nửa và năng lượng bắt đầu suy giảm. Bây giờ người này không chỉ quan tâm tới an ninh và tiện nghi, người này trở thành một Tory, chính thống. Người đó không chỉ quan tâm tới cách mạng, người đó trở thành phản cách mạng. Bây giờ người đó chống lại mọi cuộc cách mạng, người đó muốn giữ nguyên trang bởi vì bây giờ người đó đã lắng đọng và nếu bất kì cái gì thay đổi thì mọi sự sẽ bị đảo lộn. Đến tuổi 35 người ta phải trở thành một phần của thế giới qui ước. Người ta bắt đầu tin vào tín ngưỡng, trong quá khứ, tin vào Vedas, kinh Koran, Kinh Thánh. Người ta dứt khoát chống lại thay đổi bởi vì mọi thay đổi nghĩa là cuộc sống riêng của bạn sẽ bị quấy rối, bây giờ bạn có nhiều thứ bị mất. Bạn không thể ủng hộ cách mạng được, bạn muốn bảo vệ….
– Đến tuổi 42 mọi loại ốm yếu thể chất và tinh thần bột phát, bời vì bây giờ cuộc sống đang suy giảm. Năng lượng đang hướng tới cái chết. Như lúc bắt đầu – năng lượng của bạn đã đi lên và bạn trở nên ngày một sống động, mạnh mẽ hơn, bạn trở nên ngày một mạnh hơn – bây giờ chính điều đối lập lại xảy ra, bạn trở nên ngày một yếu hơn mọi ngày. Nhưng thói quen của bạn vẫn còn dai dẳng. Bạn đã ăn đủ cho tới tuổi 35, bây giờ nếu bạn tiếp tục thói quen của mình thì bạn sẽ bắt đầu tích mỡ. Bây giờ lượng thức ăn đó là không còn cần thiết nữa bởi vì cuộc sống đang đi tới cái chết, cuộc sống không cần nhiều thức ăn như vậy. Nếu bạn cứ nhét đầy bụng mình như bạn đã làm trước đây, thế thì đủ mọi loại bệnh tệt sẽ xuất hiện: cao huyết áp, đau tim, mất ngủ, ung nhọt – chúng tất cả xảy ra quãng độ 42 tuổi, 42 tuổi là một trong những điểm nguy hiểm nhất. Tóc bắt đầu rụng, bạc dần. Cuộc sống biến vào trong cõi chết. Và gần 42 tuổi thì tôn giáo bắt đầu trở thành quan trọng lần đầu tiên. Bạn có thể dã từng dính dáng đây đó vào tôn giáo trước đây, nhưng bây giờ tôn giáo lần đầu tiên bắt đầu trở nên quan trọng – bởi vì tôn giáo có liên quan sâu sắc đến cái chết. Bây giờ cái chết đang lại gần và ham muốn đầu tiên về tôn giáo nảy sinh.
– Đến tuổi 49 việc tìm kiếm trở nên rõ ràng, phải mất bảy năm cho viêc tìm kiếm trở nên rõ ràng. Bây giờ một quyết tâm nảy sinh. Bạn không còn quan tâm tới người khác nữa, đặc biệt nếu mọi thứ đi đúng- và tôi phải nhắc đi nhắc lại điều này bởi vì mọi thứ chẳng bao giờ đi đúng cả – vào độ tuổi 49 người ta trở nên không quan tâm tới đàn bà – mãn kinh, vào tuổi 49. Đàn ông không cảm thấy thích tình dục. Toàn bộ mọi sự có vẻ giống như thiếu niên, toàn bộ mọi sự có vẻ giống như hơi chút chưa trưởng thành. Vào độ tuổi 49 người ta nên bắt đầu nhìn về rừng rậm, đi vào nội tâm,trở thành ngày một mang tính thiền và tính cầu nguyện hơn
– Vào độ tuổi 56 lại một thay đổi tới, một cuộc cách mạng. Bây giờ nhìn lên Himalaya cũng không đủ, người ta phải thực sự du hành, người ta phải đi. Cuộc sống đang chấm dứt, cái chết đang tới ngày một gần hơn. Vào độ tuổi 49 người ta trở nên không quan tâm tới dục khác giới. Vào độ tuổi 56 người ta trở nên không quan tâm tới người khác, tới xã hội, tới các nghi lễ xã hội, câu lạc bộ. Vào độ tuổi 56 người ta nên trưởng thành khi thoát ra ngoài mọi vướng víu xã hội Kết thúc rồi! Người ta đã sống đủ, đã học đủ, bây giờ người ta nên cám ơn mọi người và bước ra khỏi nó. Cuộc sống nên có 1 lối vào và nó nên có 1 lối ra, bằng không nó sẽ thành ngạt thở. Bạn đi vào và bạn chẳng bao giờ bước ra và rồi bạn nói bạn ngạt thở trong đau buồn.
– Đến độ tuổi 63 bạn lại trở thành giống đứa bé, chỉ quan tâm tới bản thân mình. Đó là điều thiền là – đi vào nội tâm, cứ dường như mọi thứ khác đã rơi đâu mất và chỉ mỗi bạn tồn tại. Lần nữa bạn trở thành đứa trẻ – tất nhiên được làm giàu rất nhiều bởi cuộc sống, rất trưởng thành, hiểu biết, với thông minh lớn lao. Bây giờ bạn lại trở thành hồn nhiên. Bạn bắt đầu đi vào nội tâm.Chỉ còn lại vài năm nữa thôi, và bạn phải chuẩn bị cho cái chết. Bạn phải sẵn sàng để chết. Và sẵn sàng chết là gì? Mở hội với cái chết là sẵn sàng chết. Chết hạnh phúc, vui sướng, chết một cách sẵn lòng, đón chào, là sẵn sàng. Sáu mươi ba là thời điểm người ta trở thành hoàn toàn khép lại trong mình. Toàn thể năng lượng đi vào và đi vào và đi vào, quay vào trong. Bạn trở thành cái vòng tròn năng lượng, không đi đâu cả. Không đọc, không nói nhiều. Ngày một im lặng hơn, ngày một trở nên bản thân mình hơn, hoàn toàn độc lập với mọi thứ xung quanh bạn. Năng lượng cứ ngày một sụt giảm dần
– Đến độ tuổi 70 bạn sẵn sàng rồi. Và nếu bạn đã tuân theo mẫu tự nhiên này,chỉ ngay trước cái chết của bạn – 9 tháng trước cái chết của bạn – bản sẽ trở nên nhận biết rằng cái chết đang tới. Như đứa trẻ phải trải qua 9 tháng trong bụng mẹ, cùng chu kì này được lặp lại hoàn toàn, lặp lại đầy đủ, lặp lại trọn vẹn. Trước lúc cái chết tới, 9 tháng trước đó, bạn sẽ trở nên nhận biết. Bây giờ bạn đang đi vào bụng mẹ lần nữa. Bụng mẹ này không trong người mẹ, bụng mẹ này ở bên trong bạn
Với quá trình tự nhiên này , không cần tương lai nào cả. Bạn đã sống một cách tự nhiên khoảnh khắc này. Khoảng khắc tiếp sẽ bắt nguồn từ nó theo cách riêng của nó. Cũng giống hết như đứa trẻ lớn lên và trở thành thanh niên – không cần lập kế hoạch cho điều đó, người ta đơn giản trở thành, điều đó là tự nhiên, nó xảy ra. Như dòng sông tuôn chảy và tới đại dương – theo cùng cách này, bạn tuôn chảy và bạn đi tới chỗ kết thúc, tới đại dượng. Nhưng người ta phải vẫn còn tự nhiên, trôi nổi và trong khoảng này. Một khi bạn bắt đầu nghĩ về tương lai và tham vọng và ham muốn , bạn bỏ lỡ khoảnh khắc này. Và khoảnh khắc này bị bỏ lỡ sẽ tạo ra sự suy đồi bởi vì bạn bao giờ cũng sẽ bỏ thiếu mất cái gì đó, lỗ hổng sẽ có đó.
Osho - Trưởng thành – Trách nhiệm là chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét