Có phải

Có phải

Có phải đời là chuỗi ngày buồn
Rồi từng người tan biến như sương
Vì hình hài mong manh giới hạn
Mỗi phận người mỗi khách ly hương



Có phải người không thể lặng câm
Như trời sao đêm khuya âm thầm
Nên sinh ra đã òa tiếng khóc
Cho niềm đau buốt giá thinh không

Có phải cả trần gian đều say
Để cho tan biến kiếp lưu đày
Khi đã thấy mặt mày sự chết
Mùa thu từng chiếc lá vàng bay

Có phải cuộc đời là cuộc mộng
Cuối con đường hố thẳm hư không
Nếu là thế xin làm mây trắng
Để rong chơi trọn kiếp phiêu bồng.

Hoa núi

Ô kìa! Đẹp làm sao
Bông hoa nở bên rào
Chợt thiên thu đứng lại
Nghiêng nghiêng cánh mỉm chào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét