Con rất thương cô ấy và con biết cô ấy cũng vậy, con có nói rằng cô ấy hãy tự sống với cái cảm xúc giận hờn đó đến tột cùng xem rồi sẽ nhận ra bài học, nhưng rồi mọi chuyện lại vẫn như thế, cô ấy vẫn có cảm xúc tiêu cực như vậy.
Thầy ơi con phải làm sao? Con biết mình đang dính mắc luyến ái nhưng con không thể bỏ mặc cô ấy được. Liệu chúng con có đi sai đường tu khi mà đến với nhau chỉ toàn thấy thụt lùi?
Trả lời:
“Yêu” là cái bẫy vô hình thách thức người mắc bẫy phải phát huy trí tuệ mới có thể thoát ra*, nếu không sẽ chết dần mòn trong mê muội.
“Yêu” là cố lôi cuốn người yêu về phía mình nhưng vô tình đẩy họ ra xa.
“Yêu” là chuyển đổi sự tương giao hài hoà thành mối quan hệ mâu thuẫn vì cả hai đều muốn người kia như ý mình.
“Yêu” là sự dối trá hấp dẫn thu hút lại với nhau bởi tin rằng đó là thật, đơn giản chỉ vì không biết tình yêu đích thực là gì.
“Yêu” là trái ngọt tuyệt vời ai cũng muốn ăn nhưng càng ăn càng thấy đắng.
“Yêu” là v.v... mà con phải học, phải thấy và phải biết thoát ra “Cái vòng tình ái cong cong, người hòng ra khỏi kẻ mong bước vào” đó mới được.
* Thoát ra bằng thái độ nhận thức đúng về tình yêu đích thực chứ không phải là đào tẩu.
Trích: Mục Hỏi Đáp TRUNG TÂM HỘ TÔNG
Yêu nghĩa là gì?
Yêu có các nghĩa khác nhau cho tất cả mọi người. Với nhà văn, yêu là từ. Với nghệ sĩ, yêu là mầu sắc. Với diễn viên hài, yêu là tiếng cười. Với đứa trẻ nhỏ, nó là người mẹ. Với ong, nó là mật hoa. Với hoa, nó là ánh mặt trời. Và với bò cái, nó là nhiều bò đực.
Điều đó tất cả phụ thuộc vào bạn mà yêu sẽ có nghĩa gì. Yêu là chiếc thang có nhiều bậc. Tại bậc thấp nhât nó là sinh lí, sinh học, hoá học. Nó không là gì ngoài trò chơi của các hoóc môn. Đàn ông bị hấp dẫn tới đàn bà, đàn bà bị hấp dẫn tới đàn ông. Họ nghĩ họ đang rơi vào tình yêu, nhưng nếu hoóc môn có thể cười thì chúng phải cười to bên trong bạn – bạn đang bị lừa. Điều bạn gọi là tình yêu thì không là gì ngoài sự hấp dẫn giữa các hoóc môn đực và cái. Nó là hoá chất thuần khiết; tại điểm thấp nhất nó không nhiều hơn điều đó. Nó mang tính con vật, nó là thèm khát.
Và hàng triệu người chỉ biết tình yêu ở mức thấp nhất của nó....
Nếu bạn đi lên cao hơn chút ít, tình yêu của con người với âm nhạc không phải là hoá chất, nó không phải là mang tính hooc môn, nó không có tính sinh lí; nó có tính tâm lí. Tình yêu của con người với hoa không thể qui giản về dâm dục được. Tình yêu của con người với hội hoạ… đã có những hoạ sĩ đã hi sinh toàn thể cuộc đời mình chỉ để vẽ.
Vincent van Gogh, một trong những hoạ sĩ vĩ đại nhất, đã hi sinh bản thân mình toàn bộ chỉ để vẽ: vẽ còn quan trong hơn chính bản thân cuộc sống...
Bây giờ, tình yêu này cho việc vẽ, tình yêu này cho nghệ thuật, là cái gì đó cao hơn – cao hơn sinh học, cao hơn hoá chất, cao hơn sinh lí...
Nhưng vẫn có trạng thái cao hơn: tình yêu tâm linh, tình yêu của vị Phật, tình yêu của một Jesus, tình yêu của một Krishna. Nó là hoàn toàn khác. Nó thậm chí không mang tính thẩm mĩ, tâm lí; nó mang tính tâm linh. Bây giờ tình yêu có cách diễn đạt của từ bi – đam mê đã biến thành từ bi. Phật yêu toàn thể sự tồn tại, bởi vì ông ấy có quá nhiều và ông ấy phải chia sẻ nó...
Tại điểm của tâm thức tối thượng tình yêu không phải là đối thoại; không có mối quan hệ ta/người, nó không phải là mối quan hệ. Nó là việc chảy tràn thuần khiết của tình yêu...
Vị phật là ngọn lửa của tình yêu, chỉ là ngọn lửa thuần khiết không khói. Khói tới từ thèm khát. Khi không có thèm khát, khi bạn không muốn lấy cái gì từ tình yêu của mình, khi bạn đơn giản muốn cho, khi bạn cảm thấy biết ơn vì người khác chấp nhận tình yêu của bạn, ngọn lửa là không khói. Nó là thuần khiết, nó là vàng ròng.
Và bạn có biết không? – tình yêu bao giờ cũng vươn lên trên, cũng giống như ngọn lửa bao giờ cũng vươn lên trên. Ngọn lửa chưa bao giờ đi xuống dưới...
Trích từ “Dhammapada: Con đường của Phật – Tập 6” – Osho
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét