Thành công có thể đến dưới mọi hình thức và theo mọi cách. Vô số những cuốn sách đã được xuất bản về đề tài này. Tất cả những thông tin này có thể góp phần tạo nộ lực muốn thành công của chúng ta, nhưng sự thật vẫn là - thành công không có quy luật. Thành công đến với những người tiêu cực nhất cũng như là những người tích cực nhất. Thành công đến với những người cố gắng chăm chỉ nhất và cả những người không có nỗ lực nào nhìn thấy được. Điều mà những người cổ súy cho thuyết tư duy tích cực không nhận được là thành công không phân biệt; nó có thể đến với những người giử thái độ tích cực hay là tiêu cực.
Tôi không phải đang cố hạ thấp giá trị của lối tư duy tích cực. Tuy nhiên, nếu bạn không phải là người tích cực một cách tự nhiên, cho dù bạn có cố đến mấy, thì chúng ta phải xem xét lại sự tiêu cực và tìm ra bằng chứng là bạn có thể thành công ngay cả khi bạn là người có bản chất tiêu cực. Ví dụ, Mark Twain bị cho là người bi quan và hay hoài nghi một cách chua chát, truyện của ông hay viết về “loài người đáng nguyền rủa”, thế nhưng những phẩm chất độc đáo này đã khiến Mark Twain đúng là Mark Twain. Tư duy tiêu cực của ông góp phần tạo nên tài năng văn chương của ông.
Chúng ta hãy xem xét một số nhân vật nổi tiếng quen thuộc. Lấy ví dụ, Elizabeth Taylor luôn luôn được nhắc đến trên báo chí. Hầu hết những tin tức ấy là về bản tính tiêu cực của bà: quá cân, uống rượu, dùng ma túy, kết hôn rồi ly dị. Hơn thế nữa, một người chồng cũ của bà đã gọi bà là nhà vô địch về việc tự tạo ra bệnh tật cho mình. Bất chấp tất cả những tính cách này, bà vẫn có một cuộc sống thành công vượt bậc.
Spencer Tracy, theo như Katharine Hepburn kể lại, là một người cực kỳ ủ rũ và bị ám ảnh bởi tội lỗi. Ông nghĩ thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu không có ông. Bất chấp thái độ khinh thường bản thân của ông, ông vẫn là một diễn viên điện ảnh vĩ đại.
Humphrey Bogart là một trong những ngôi sao điện ảnh vĩ đại nhất từ trước đến nay.
Con người của ông không được xem là “vui vẻ và dễ chịu”. Ông không bao giờ giống như Ronaln Reagan. Humphrey Bogart thành công vì con người độc đáo của ông. Người ta yêu ông vì chính con người của ông.
Con người của ông không được xem là “vui vẻ và dễ chịu”. Ông không bao giờ giống như Ronaln Reagan. Humphrey Bogart thành công vì con người độc đáo của ông. Người ta yêu ông vì chính con người của ông.
Marilyn Monroe và Ernest Hemingway được coi là những trường hợp điển hình về chứng trầm cảm: thất thường cao độ, không tự chủ, mẫn cảm. Cả hai đều kết thúc cuộc đời bằng cách tự sát; tuy nhiên, những “tính cách tiêu cực” của họ đã là những yếu tố quan trọng trong thành công của họ khi còn sống. Những “tính cách tiêu cực” này tạo nên con người của họ và không ngăn cản họ đạt được thành công trong nghề nghiệp vượt xa những ước mơ của họ.
Tôi không phải là người ủng hộ việc bắt chước các nhân vật đã tự sát đó, nhưng tôi sử dụng những ví dụ này để nhấn mạnh một điểm. Nhưng cách tiêu cực của bạn không ngăn cản bạn thành công trong những mục đích đời thường của bạn. Chúng là một phần của bạn. Hãy học cách quý trọng chúng, chấp nhận chúng và sử dụng chúng.
Một người bạn của tôi, một ngôi sao truyền hình thành công, đang ở đỉnh cao nghề nghiệp khi tôi gặp ông lần đầu vào cuối thập niên 1970. Show diễn của ông luôn luôn được xếp hạng nhất trong suốt bảy năm hoạt động. Hai năm trước đây có một chương trình được dựng cho ông và nó đã cực kỳ thành công. Nhân vật mà ông đóng rất giống với ông, một gã hơi bi quan, tiêu cực nhưng đáng yêu. Trong khi nhận thù lao tới sáu chữ số cho mỗi tập, ông vẫn lo lắng rất nhiều về việc liệu ông có trả nổi tiền mua nhà trả góp không. Thật sự là, ông cứ lo lắng bất chấp hết thành công này đến thành công khác trên truyền hình.
(Trích từ: Mặt Dày Tâm Đen - Chin-Ning Chu)