TẬP THƠ "HẠT CÁT DÒNG SÔNG" với lời tựa cảm nghĩ của Thầy Viên Minh

Một buổi chiều ghé qua Thanh Không thiền uyển thăm ni sư Thích Nữ Tâm Mãn, tôi thấy chị đang ngồi khoan thai trầm tĩnh, chăm chú chép lại những bài thơ đầy đạo vị.
Quả là chuyện khó ngờ, đã gần tuổi chín mươi mà mỗi ngày chị vẫn có thể ung dung ngồi hằng giờ không biết mệt mỏi để ghi lại hằng trăm bài thơ chị nhớ đã sáng tác trong suốt cuộc hành hương khám phá Đất Trời. Không dễ mấy ai được ngần ấy niên tuế có đủ nghị lực, kiên nhẫn, tập trung, tinh cần, minh mẫn với một trí nhớ tuyệt vời như vậy.

Chị cho tôi xem tập “Hạt Cát Dòng Sông” vừa mới chép xong, qua đó tôi đã hiểu được câu nói của người xưa: “Đạo sĩ phải là chân nghệ sĩ để đừng quá khô khan, và nghệ sĩ cần có một đạo tâm để bớt đi lãng mạn.” Quả là trong thơ chị khó mà phân biệt được đâu là nghệ nhân đâu là đạo sĩ, vì ở đó chân và mỹ, đạo và đời đã kết tinh thành vẻ đẹp của đất trời.
Đạo trong “Hạt Cát Dòng Sông” không phải là kinh điển, giáo điều, cũng không phải là lý tưởng toàn bích cao viễn mà là tình yêu và vẻ đẹp thanh khiết giữa cuộc đời: yêu quê hương non nước, yêu ngọn cỏ bờ lau, yêu chuông đồng vọng, yêu nắng sớm mưa chiều, yêu muôn loài vạn vật và yêu cả trần gian với tất cả tấm lòng chân thực nhất của một con người: có nhớ nhung thương tiếc, có lặng lẽ cô đơn, và lắm khi cũng chìm trong kỷ niệm...nhưng ở chị tất cả đều nhẹ nhàng như chỉ là một thoáng chiêm bao.
Chị miệt mài chép lại những bài thơ không phải để lưu trữ bao kỷ niệm vấn vương trong tình đời ý đạo mà chính là đang tuôn nhả hết tơ để trả lại quê hương và đất trời cho mình nhẹ nhõm thong dong trong cõi Đạo thênh thang mầu nhiệm...

Một chiều Xuân Ất Dậu

Viên Minh
__________

Lời tựa

LỜI TRONG MÂY
(thay lời tựa)

hạt cát dòng sông, thân thị ngọc quế, thích nữ tâm mãn, dạ lai hương, sách khai tâm

“Tôi như gió núi mây ngàn
Cỏ cây tươi thắm là làng lương tri…”

Khi người giở từng trang tập “Hạt Cát Dòng Sông”, người có thể bắt gặp một kẻ phiêu lãng trong đời, một du tử như cánh chim bay đến từ miền núi lạ, hoài cảm với thiên nhiên và cất tiếng ca hát với non nước mây trời.
Do đó, người có thể như một nhà thơ hiền giả, chợt nghĩ rằng muốn ngắm non nước hữu tình, xin hãy lên đỉnh núi cao, muốn ngắm đỉnh núi cao, hãy vươn lên mây trời và muốn tìm hiểu mây trời, xin hãy trầm lắng tâm hồn và lặng lẽ suy tư...
Vì vậy trong tập thơ này, người có thể thấy trong mơ hồ, trong quạnh vắng, trên đỉnh núi cao, dưới sông nước yên bình, một cánh hoa, một con chim xứ lạ, cũng đang âm thầm, trầm lắng và lặng lẽ suy tư.

Paris, 25-12-2004

Giọt nước cành sen

Ngàn năm giọt nước buồn không
Sao vẫn long lanh dưới ánh hồng
Trên cành sen vàng ai biết được
Ngàn năm giọt nước có buồn không


Thích Nữ Tâm Mãn (Thân Thị Ngọc Quế)




FB Tuệ Ân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét