Không biết thời tiết đang chuyển mùa hay sao mà mấy ngày nay, bà Nghĩa thấy mình không được khỏe như mọi ngày, lúc thì sổ mũi, lúc thì ho khan từng cơn. Mặc dù, các bạn thường khen bà chăm sóc sức khỏe chu đáo cẩn thận lắm. Cũng vì vậy, mà hôm nay bà đi ngủ sớm hơn thường lệ sau khi đã thoa dầu trùm khăn và chìm vào giấc ngủ....
Reng...Reng ... tiếng chuông điện thoại kéo dài như chờ bà nghe, thoáng nhìn đồng hồ trên tường bà đoán đây là của người ở phương xa, chứ các con bà ít khi nào gọi bà sau 8 giờ tối.
- A lô, A lô, dạ tôi nghe đây.
- Chị Nghĩa ơi, cô Ba Phương đã ra đi hồi sáng này sau cơn giật do thần kinh não chấn động
- Cô Ba bệnh gì trước đó?
- Nghe nói Cô Ba bị ung thư phổi đến giai đoạn chót giờ di căn đến não
Tiếng nói của người em họ bỗng nhiên xa dần ... Bà thẫn thờ thì Trung, người em họ cất cao giọng: "Chị Nghĩa, bình tĩnh, bình tiếng, có sao không?" Bà vội vàng nhắc điên thoại lên và nói nhỏ "Chị biết, mai sẽ nói tiếp nghe, giờ khuya lắm rồi!"
Không thể tìm lại giấc ngủ dể dàng nên bà Nghĩa để mặc cho dòng tư tưởng trở về quá khứ thân thương. Cô Ba Phương lớn hơn bà 15 tuổi vì bà nội bà có cô sau ba tôi tới 10 năm. Cũng như ba, cô đậu trung học Pháp (Brevet) và có bằng tốc ký nên được tuyển chọn vào công ty Pháp nổi tiếng thời bấy giờ ở Saigon, là Denis Frere với số lương khá cao, thế nhưng đường tình duyên thì không suông sẻ lắm. Cô gặp dượng Ba, công tử đẹp trai nhà giàu nhưng chỉ biết tiêu tiền mà không chí thú làm ăn. Sau 5 năm kết hôn, dượng lại bỏ cô đi theo một cô gái khác, mặc dù, 2 người đã có một đứa con gái. Vì thế cô rời bỏ Saigon về lại Mỹ Tho mở một tiệm sách, cứ vậy sống đến chiến tranh 1975.
Qua được Pháp, nhờ đã làm với hãng Pháp xưa kia, nên cô cũng ổn định và mở tiệm Coin Laundry cho tới lúc 70 tuổi, thì ở nhà làm cư sĩ tại gia. Cô tinh tấn tu học lắm và nhờ vậy mà quên đi người chồng phụ bạc, cũng may đứa con gái duy nhất của cô, đã không muốn lập gia đình để có thì giờ chăm sóc cho cô, chung sống cùng cô mãi đến bây giờ.
Tự nhiên, trong trí Bà Nghĩa còn vang lên giọng nói của Ba bà ngày nào khi nhắc đến cô Ba với mẹ bà. "Tử vi nói Nam Nhâm Nữ Quí là quý tướng gì đâu mà cô Ba Phương không thấy nhàn nhã chút nào!". Chuyện về Cô Ba còn đang ở lưng chừng thì tư tưởng bà lại chạy theo hướng khác. Bà bỗng nhận ra: "Lạ chưa! Sao những người quen biết thân thương trong đời mình đều mang tên Phương vậy?"
Cô giáo mình thương kính nhất dạy thời tiểu học gần nhà thuở xưa cũng tên Phương.
Cô bạn chung sở thân thương ngày trước cũng tên Phương.
Người bạn đồng môn bây giờ cũng tên Phương.
Đứa cháu chồng ngày trước bấm chọn tên là Bình nhưng vì phải đổi khai sanh để trốn lính ngày xưa, lại lấy tên Phương và còn nhiều nhiều nữa...
Bà Nghĩa cũng từ lâu nghiệm thấy rằng, người nào tên Phương mà bà gặp đều có chung những tính cách như: Thông minh, đẹp người, ăn ngay nói thẳng, chân thật, nhân hậu và rất có hiếu. Bà đồng ý với câu nói của Ba Má bà thường nói CÁI TÊN MÀ CHA MẸ ĐẶT CHO MÌNH CÓ ẢNH HƯỞNG ĐẾN CẢ CUỘC ĐỜI.
Cũng như bao lần rồi, bà được Ba thường dạy: "Con tên Nghĩa, thì trên đường đời những lúc giáp mặt với trầm luân khốn khó, đối diện cùng tủi nhục khổ đau, chính là lúc con dũng mãnh để kham nhẫn chịu đựng với lòng từ cho vẹn toàn chữ Nghĩa nha con!"
Dòng lệ từ từ lăn chảy trên má... Bà nhớ đến Ba. Ba của bà tên Nhân, hẳn ông đã sống đúng theo tên ... nên ông chỉ sống vui với hạnh phúc của tha nhân, ông có trái tim chân tình phát triển tình thương tròn nhân nghĩa cho cuộc đời này.
Bà biết có lẽ sẽ khó tìm lại giấc ngủ trọn vẹn, nên vội bấm huyệt ở cổ tay và lòng chân rồi uống một ly sữa nóng, bắt dầu nhắm mắt lại.......
Chuông đồng hồ điểm một giờ khuya...
Huệ Hương
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét