Chết cũng là một cái duyên, sống cũng là một cái duyên, buồn vui cũng là một cái duyên. Cái quan trọng nhất là ngay trong cái chết chúng ta cũng biến nó thành một thứ thuận duyên. Bệnh nó cũng là một chướng duyên nhưng mà mình cũng xem nó là thuận duyên để mà mình tu. Cái ghẻ lạnh, cái hờ hững của đời sống thì dễ bị người ta đánh giá nó là một thứ chướng duyên nhưng mà thật ra nó là một thứ thuận duyên.
Tôi biết có nhiều người Phật tử mà họ có thời gian đi chùa đi dự các khoá thiền chỉ vì lý do đơn giản là họ không thấy vui trong hạnh phúc gia đình nữa. Có nghĩa là trong mắt của ai đó thì không hạnh phúc gia đình nó là một thứ chướng duyên nhưng mà đối với cái người này, chính cái không hạnh phúc nó lại là cái thuận duyên để họ ra đi. Đại khái là như vậy, và ngược lại, cái hạnh phúc trong gia đình nó lại là cái thuận duyên chuyện khác, khi mà “đồng vợ đồng chồng tát biển đông cũng cạn “.
Rồi có nhiều người họ tu, mà thiếu bạn đời, bạn đường, họ tu không được, quí vị biết cái đó mà, họ tu họ cần sự trợ duyên rất là nhiều. Như ngài Upali đệ tử lớn của Đức Phật thì trong kinh nói trước khi ngài đắc A La Hán ngài đến lạy Phật rồi ngài mới xin phép đi vào rừng tu, tu một mình ở trong rừng sâu.
Đức Phật ngài dạy thế này :
- Này Upali, con voi nó to, cho nên nó có thể xuống dưới hồ nó tắm nó giỡn nước, nó hái củ sen, nó ăn rồi nó hút nước nó giỡn dưới hồ nước sâu được. Nhưng mà con thỏ, con chồn thì không làm chuyện đó được là bởi vì cái thân thể nó nhỏ hơn, nó không thể nào bắt chước con voi cùng bơi lội, nhổ củ sen, hay là giỡn như con voi được. Cũng vậy, Upali phải biết là không phải ai cũng thích hợp trong đời sống nơi rừng sâu núi thẵm, không phải ai cũng thích đời sống một mình. Có những người đủ duyên lành giải thoát nhưng mà họ phải luôn luôn tu học và sinh hoạt trong cái sự dòm ngó chăm sóc để ý quan sát của thầy của bạn bên cạnh.
Cho nên nhiều khi chúng ta cực đoan cho rằng tu phải một mình thì tôi không đồng ý, tôi cho đó là cực đoan. Mà nói rằng tu phải có thầy có bạn thì tôi cũng cho đó là một cực đoan, đó là tuỳ mỗi người thôi .
Thì tôi mong sau buổi giảng này, các vị cứ nhớ văng vẳng bên tai là mọi thứ do duyên mà có và bản thân nó cũng là một sự trợ duyên cho một cái khác , cái thứ hai trên đời này không có thứ chướng duyên tuyệt đối mà không hề có thuận duyên tuyệt đối . Mọi thứ là do mình vận dụng và tận dụng nó ra sao thôi . Trời nóng cũng có cái hay của nó và trời lạnh cũng có cái hay của nó và sự mát mẽ cũng có cái hay của nó .
SƯ GIÁC NGUYÊN-TOẠI KHANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét