CHUYỆN MƯƠI NĂM TRƯỚC & MƯƠI NĂM SAU

CHUYỆN MƯƠI NĂM TRƯỚC

Nhặt hai chiếc lá Bồ Đề
một trao cho nhỏ
một về làm tin
Rồi ta một buổi lụy tình
Cắt hai đuôi lá: Ra hình đôi tim
Một mai tình có nổi chìm
Đuôi xưa ghép lại ra tim Bồ Đề
Cho bờ giác nối bến mê
Cho tình trần một ngõ về vô sanh


CHUYỆN MƯƠI NĂM SAU


Bốn mươi năm
tưởng mình ngon
Hay đâu mình dễ vỡ giòn hơn chi
Khuya
ngồi vá lại lá y
Lần tay chỗ rách
cái gì lạ ghê
Ô hay, đuôi lá Bồ Đề
Phần trên...
để lại cõi mê mất rồi
Một vùng hồi ức xa xôi
Ngày xưa từng hẹn luân hồi gặp nhau
Bây giờ tình đã về đâu
Mà thôi nay đã bạc đầu...gặp chi!


Toại Khanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét