Dạ thưa Thầy!
Mọi thứ rất rõ ràng trước mắt, như thể con đã đi tới tận cùng con đường sinh tử ấy rồi nên biết rõ nó, con biết rõ đó là con đường của khổ, dẫn tới khổ, nên chắc chắn con không bước vào. Con lại nhớ đến lời Đức Phật: "Như Lai dừng lại rồi. Còn ông chưa dừng lại". Con xúc động muốn quỳ lạy thật lâu dưới chân Ngài, dưới chân Tam Bảo.
Dạ, con xin phép được chia sẻ với Thầy niềm hoan hỉ an bình này, nó không phải là hỷ lạc, không phải là sung sướng, không phải là hạnh phúc như người ta vẫn gọi tên... Nó chỉ là nó giản dị vô cùng, bình thường vô cùng, bình thường đến mức không có gì để sở đắc, để tự hào, để bám víu cả.
Con xin được trích một câu kinh Pháp Cú con đọc từ lâu mà nay con mới hiểu:
"Ý dẫn đầu các pháp
Ý làm, ý tạo tác
Nói lên hay hành động
Với tâm ý thanh tịnh
An lạc bước theo sau
Như bóng không rời hình."
Lành thay, một sự thật bình thường!
P/s: cách đây vài tiếng con gửi lá thư này nhưng mạng rớt, nay có mạng con gửi lại. Nếu bị trùng lặp con mong Thầy tha thứ cho ạ!
Trả lời:
Sādhu lành thay!
Tâm bình thường là đạo
Tánh rỗng lặng là thiền
Không vọng cầu hoàn hảo
Chỉ thấy pháp hồn nhiên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét